Kể từ đó, cậu bé cũng không bao giờ phải chịu khổ nữa, ăn uống cũng không bạc đãi, lấy tiền lương hàng tháng có thể tự mua thịt về ăn, coi như muốn bù đắp phần thịt mà trước đây không được ăn, chỉ vài năm làm ở Tiêu gia khiến cậu mập lên không ít. Lần này cậu đồng ý lời đề nghị của ma ma cũng là vì cậu không muốn làm chủ nhân buồn. Tiêu gia đã cứu cậu bé thì giờ cậu cũng nên trả ơn. Dù sao món ấy có khó ăn đến đâu, cậu cũng đã từng ăn qua rồi! Chắc chắn mọi người cũng muốn như vậy nên mới khen ngợi thôi, trước khi đến lượt mình, thiếu niên ấy đã dự tính trước những lời phóng đại trong đầu, nhất định phải khoa trương hơn người trước mặt! Chẳng mấy chốc, chiếc đĩa đã đến trước mặt, cậu bé nhanh chóng vươn đũa gắp một miếng ruột già lợn, ăn xong, định mở miệng khen như đã định, lại không ngờ rằng bị mùi hầm tràn ngập môi làm cho giật mình. Cậu bé không thốt ra được những lời đã chuẩn bị, cậu bé nhai hai lần, đầu lưỡi có thể cảm nhận rõ ràng vị giòn mặn của ruột béo, không có mùi đặc biệt, không khó chịu và nó thậm chí còn rất ngon! Cậu bé đang ăn, nhưng mắt cậu đỏ hoe. Sẽ thật tuyệt nếu phụ mẫu cậu bé khi còn sống có thể ăn nội tạng lợn ngon như vậy.
Yến Thu Xuân đang lắng nghe cẩn thận lời của những người này. Chợt cô để ý thấy ở hàng thứ hai có một cậu bé mắt đỏ hoe, vừa ăn vừa khóc nức nở, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625172/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.