Lúc này nàng đã đoán được Kỷ ma ma học được tính tình như vậy từ ai.
Tạ Thanh Vân liền bước lên mấy bước, nói: “Đây là khách của Tiêu gia, họ Yến, cũng là nghĩa muội của lão Lục nhà ta.”
Sắc mặt Giang phu nhân dần dịu xuống, bà nói: “Ngươi nói chính Đông Đông tự ý mời? Không thể nào! Thằng bé đã đồng ý với lão thân rằng kì nghỉ này sẽ về Giang gia!”
Yến Thu Xuân nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi Giang phu nhân, năm nay Đông Đông mấy tuổi?”
Ban đầu Giang phu nhân cảm thấy nữ tử này có phần thất lễ, nhưng nàng đặt câu hỏi quá nhanh, bà chỉ vô thức đáp lời: “Năm tuổi.”
“Một tiểu hài tử năm tuổi, phu nhân cho rằng trí nhớ của cậu bé rất tốt sao?” Yến Thu Xuân cười nói: “Trước đây phu nhân cũng không dẫn Đông Đông về, để thằng bé ở nhà nửa năm mà quên đưa về Tiêu gia sao?”
Giang phu nhân: “...”
Nói đến chuyện này, bà cũng không biết sao lại như vậy, trong lòng buồn rầu, thầm cho rằng đứa bé này không giữ lời hứa, nhưng bà lại không nghĩ đến việc đứa bé có nhớ đến lời hứa hay không, rốt cuộc ý trách móc cũng không còn nặng nề như trước, nhưng vấn đề hiện tại chính là thiệp mời đã gửi đi của Giang gia.
Vẻ mặt bà thay đổi, sắc mặt dịu đi không ít, nhưng bà vẫn liếc mắt nhìn Yến Thu Xuân một cái, dường như có gì đó muốn nói nhưng lại không nói thành lời.
Yến Thu Xuân hiểu ý, liền nói lời cáo từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3624441/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.