Nhưng hai người không quen thuộc, chàng cũng không nói nhiều, chỉ cố gắng ăn từng miếng một dường như đó là sơn hào hải vị gì đó. Yến Thu Xuân thấy chàng như muốn nghẹn, nhắc nhở: "Uống chút canh chua cay đi, cái này rất ngon, không chua."
"Ừm." Thiếu niên bị nhắc nhở, hơi nhướng mày, nhưng chàng không tỏ vẻ bài xích, chỉ là lúc uống canh vô cùng cẩn thận, không dám uống ngụm lớn.
Nhưng bất là ngờ món này có vị chua, nhưng ăn vào miệng thì vị chua rất ít, chỉ vừa khơi gợi sự thèm ăn của chàng, càng nhiều hơn là vị cay mặn.
Hơn nữa, nương theo nước canh đậm đặc, ăn vào miệng còn có đậu hũ trơn mềm, cà rốt tươi ngon, mộc nhĩ mềm mại hơi dẻo cảm giác trơn trượt, dường như lướt qua miệng chui vào bụng.
Vừa rồi, chàng ăn bánh trứng gà khiến yết hầu hơi khô, lần này lập tức thoải mái, thậm chí còn chưa thỏa mãn.
"Ngon quá!" Tiêu Hoài Thanh thích món này, thậm chí còn khen một câu.
Đông Đông gật đầu, nhưng khẩu vị của cậu bé không nặng như Tiêu Hoài Thanh, vì thế nói thêm: "Bánh trứng cuộn mới ngon nhất!"
Hai người vừa nói vừa liên tục ăn uống, nghiêm túc ăn không dừng lại.
Lúc gần đi, Đông Đông còn lưu luyến không rời: "Tiểu thúc thúc, ngày mai con có thể trở về ăn cơm không?"
Tiêu Hoài Thanh áp tay lên mặt cậu bé, chặn ánh mắt đáng thương kia lại: "Không được."
"Haiz..." Đông Đông vô cùng thất vọng, gương mặt ủ rũ như chó nhỏ bị cướp xương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3624424/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.