Bà ăn mặc quần áo lộng lẫy, nhưng rõ ràng làm quần áo theo kích cỡ của bà có cảm giác quần áo rất rộng, nhất là chỗ eo nhìn vô cùng rộng.
Khi bà nghiêm túc, nhếch môi lên, xung quanh đôi môi có đường vân rất sâu, bị người ta đỡ giống như một lão thái thái ngang ngược.
Lần đầu gặp mặt, bà liếc mắt nhìn một vòng, ánh mắt nhìn Yến Thu Xuân vô cùng sắc bén, khiến nàng cảm thấy không tự nhiên.
"Nương!" Tiêu Hoài Thanh hô một tiếng, cắt ngang sự dò xét của Tiêu phu nhân.
Anan
Dường như bà không vui nhưng cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chàng.
Tiêu Hoài Thanh đã sớm quen với tính cách nghiêm túc của mẫu thân, chàng cong môi cười, lấy lòng nói: "Đây là nghĩa muội con mới nhận, Yến Xuân cô nương, người có thể gọi là A Xuân."
Yến Thu Xuân thuận thế gọi một tiếng: "Bái kiến Tiêu phu nhân."
Tiêu phu nhân nhìn con trai, lại nhìn cô nương kia, con mắt rất to, trong sáng, gương mặt phúng phính, chỉ là dáng người hơi gầy. Bà gật đầu nói: "Gọi bá mẫu đi."
Tạ Thanh Vân im lặng chờ bà lên tiếng lập tức cười nói: "Mẫu thân rất thích Yến cô nương, Yến cô nương, mẫu thân nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng rất tốt, cô nương đừng sợ."
Yến Thu Xuân khẽ thở ra, không ghét nàng là được rồi, nàng cũng cong môi cười ngọt ngào, nói: "Chào bá mẫu!"
Tiêu phu nhân giật giật khóe miệng, có lẽ muốn cười nhưng đã lâu rồi bà không cười, khóe miệng cứng đờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3624413/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.