"Anh xã, em sẽ ngồi vậy mà xem giúp anh, không sao đâu."
Bạch Thủy Kim ngồi cũng thản nhiên lắm, cũng không giống như là người có việc phải làm ở đây.
Lại là chiêu thức dính người gì nữa đây.
Ánh mắt Vương Hoàn Tu lập lòe, chợt sáng rồi chợt tối sầm. Còn đôi mắt của Bạch Thủy Kim thì cứ mãi đuổi theo quả vải đã được bóc nửa trên tay anh.
Sao lại không có động tĩnh gì nữa rồi?
Thấy đối phương mãi mà không nói gì, Bạch Thủy Kim liền như hải cẩu vỗ bụng mà vỗ vỗ vào người anh: "Anh xã, nhanh lên nào."
Còn ngồi như này nữa là đến 12 giờ luôn mất, càng kéo dài thì thời gian ngủ càng ít đi.
Hơn nữa, cho dù sét có đánh thì Vương Hoàn Tu mỗi ngày đều đúng 8 giờ là đi làm.
Dáng vẻ gấp gáp muốn được xem văn kiện của Bạch Thủy Kim đều được Vương Hoàn Tu thu vào đáy mắt, anh không nói gì chỉ vươn tay mở ngăn kéo, lấy ra một phần văn kiện khoảng mười mấy trang đặt lên bàn làm việc.
"Cậu xem giúp tôi đi."
Vương Hoàn Tu ngả người về sau, bờ vai rộng và vòng eo hẹp tựa vào lưng ghế, nheo mắt nhìn Bạch Thủy Kim đang ngồi trên đùi mình.
Đối phương không có ngả ra sau, thân hình cong cong như con tôm luộc cúi xem tư liệu trên bàn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Vương Hoàn Tu rơi trên gáy của cậu, phần da phía sau cổ đang đeo một sợi dây chuyền bạc, cậu quả thật rất gầy nên khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-chinh-dien-toi-roi-vao-o-phan-dien/3552707/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.