Bài hát có liên quan đến bài thơ được trích 1 câu trong truyện.
~~
Lúc hai người đi ra từ bệnh viện thì bầu trời tối đen bên ngoài đang lất phất tuyết rơi, những tinh thể màu trắng rơi trên mặt đất rồi tan biến không dấu vết chỉ trong vòng vài giây.
Những dãy đèn đường bên trong bệnh viện soi rõ từng hạt tuyết trắng đang bay phấp phới trong không khí.
Bạch Thủy Kim mím môi, cậu bất lực sờ sờ sống mũi.
Đột nhiên lại có tuyết rơi như này, chắc là ông trời cũng cảm thấy lần bị thương này của Vương Hoàn Tu rất là oan uổng.
Tay Bạch Thủy Kim đang cầm một cái túi nhựa, bên trong là nẹp dự phòng, băng gạc và thuốc của Vương Hoàn Tu.
Sau khi hai người đi ra ngoài thì tài xế đã đợi sẵn bên đường bước xuống, mở cửa xe cho họ.
Bạch Thủy Kim nói cảm ơn rồi cúi người chui vào xe, lúc này Vương Hoàn Tu đã ngồi sẵn ở một chỗ trong xe, chính giữa bọn họ được ngăn cách bởi một hộp gác tay, sau khi lên xe thì người đàn ông liền nhắm chặt mắt dưỡng thần.
Bên trong xe không có mở đèn, không gian chật hẹp khiến cho lòng tự trách của Bạch Thủy Kim được phóng đại lên vô hạn.
"Anh xã."
Cậu mặc một chiếc áo khoác ngoài ngồi ở ghế bên cạnh anh, nhưng bởi vì cơ thể không được cao, dáng người lại mảnh khảnh nên trông cứ như một chú chuột nhỏ đang được quấn trong một lớp chăn bông dày.
Đời trước cậu từng nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-chinh-dien-toi-roi-vao-o-phan-dien/3523294/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.