Trong phòng làm việc trên lầu ba, Tô Kỷ Đông và Tô Trì ngồi trên ghế salon.
“Cha, có chuyện gì vậy?”
Tô Kỷ Đông châm chước tìm từ, “Thằng hai này, con thấy Tiểu Ý thế nào?”
Lòng dạ Tô Trì rộn lên, có một thoáng ngập ngừng, “Rất tốt.”
Tô Kỷ Đông an tâm, mượn lời của hắn làm nền, “Đúng thế, tuy Tiểu Ý không có máu mủ ruột rà với chúng ta, nhưng cũng không khác gì ruột thịt. Có điều chúng ta có đối xử tốt với em con hơn nữa, thì trong mắt người ngoài thằng bé chẳng qua chỉ là “con nuôi của Tô gia”.”
Ông nói, “Cha mong là Tiểu Ý có thể tự lập.”
Tô Trì không lên tiếng, chờ ông nói tiếp.
“Cha đã bàn với mẹ con rồi, hộ khẩu của Tiểu Ý, chúng ta chuyển ra ngoài cho thằng bé.”
Ánh sáng bên ngoài khung cửa rọi vào khuôn mặt của Tô Trì, hắn phút chốc ngước mắt.
Tô Kỷ Đông không chú ý tới, “Qua hai năm nữa thì giao cho em con một công ty con để thằng bé quản lý, cho thằng bé tự gầy dựng sự nghiệp, sau này có tìm người yêu cũng tốt…”
“Cha.” Tô Trì bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến cho Tô Kỷ Đông phải giật mình, “Chuyện từ khi nào?”
“Từ cái hồi Tiểu Ý thành niên ấy. Thằng hai, nếu như con có ý kiến gì thì cứ nói thẳng ra, giữa cha con chúng ta…”
“Không có ý kiến.” Lồng nguc Tô Trì chập trùng hai lần, hắn nói, “Như vậy rất tốt.”
“Thật sư không ý kiến?”
“Sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956824/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.