Xách theo túi mua sắm ngồi trở lại trong xe, Tô Trì khởi động xe lên đường trở về.
Tô Hồi Ý dứt khoát mặc luôn cái áo khoác lông màu trắng đó về, cậu rúc mình vào trong đám lông tơ màu đen xám, cảm nhận được hơi ấm đang bao bọc lấy cả người mình.
Cậu soi mình trong cửa sổ xe. Đúng là rất đẹp dù sao thì có khuôn mặt như này thì cậu mặc gì cũng đẹp, có điều là cái sự “hợp với cậu” mà Tô Trì nói đến cậu vẫn không thể get được.
“Anh hai, sao anh lại thấy em mặc cái áo này hợp?”
Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, trong lúc giảm tốc xe xốc lên một cái, “Cậu không cảm thấy mình bị lòi sao?”
Trái tim Tô Hồi Ý đột nhiên thót lên một cái!
“Như bánh trôi bị chọc lủng.”
“…”
Nhịp tim chậm rãi khôi phục lại bình thường, Tô Hồi Ý hơi co mình vào trong mớ lông tơ. Đậu đậu đậu, làm cậu sợ rùng hết cả mình. Thì ra là đang nói cậu m nhìn như bánh trôi lòi nhân, làm cậu còn tưởng là mình bị Tô Trì nhìn thấu.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại khoảng thời gian này cậu lộ đuôi cũng không phải là ít, chỉ là bình thường sẽ không có ai nghĩ đến chuyện thái quá như là “hồn xuyên”.
Xem ra sau này cậu phải cẩn thận hơn một chút, nhét đuôi mình cho kỹ.
Về đến nhà, thì chạm mặt với Tô Kỷ Đông đang từ trên lầu đi xuống.
Ông nhìn thấy Tô Hồi Ý thì hai mắt sáng lên, “Ôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956799/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.