Tô Hồi Ý đang rất là xấu hổ!
Ngay lúc mà cậu vừa mở miệng gọi Tô Trì, không biết vì sao lại có cảm giác như là Tô Trì đang chờ mình mở miệng vậy.
Nhưng bây giờ… Tô Hồi Ý nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, đốt ngón tay dày rộng, vân tay đan xen, khiền người ta có cảm giác rất chân thật. Về tình về lý thì cậu cũng không nên từ chối.
Tô Giản Thần đứng phía trước cậu, một người đàn ông cao lớn như vậy, đứng giữa đám đông vốn đã rất thu hút rồi, lúc này lại vươn tay ra chờ mình, mọi người xung quanh đều phải nhìn lại.
Tô Trì cũng nhìn lại. Bàn tay vừa rút ra khỏi túi quần đặt kề bên hông, không đưa ra, cũng không thu lại.
Ánh nắng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, Tô Hồi Ý cảm thấy trán mình đã toát cả mồ hôi.
Má ơi… Tô Hồi Ý suy nghĩ, vậy thì mình nên kéo tay anh ba nhà họ Tô, rồi lại nhẹ nhàng nói “đi thôi” với anh hai? Hay là từ chối anh ba, quay đầu sang kéo anh hai, thế chẳng phải làm cho người ta khó chịu lắm sao.
Tô Hồi Ý thử thăm dò thò tay ra nắm cổ tay Tô Giản Thần, trở tay kéo ra cái balo sau lưng mình, cầm hai cái tai thỏ lên.
Tô Giản Thần, “?”
Tô Hồi Ý, “Mình xếp thành hàng để đi đi, đỡ làm cản đường những người đi sau.”
Cậu bị sự lanh lẹ của mình choáng hết cả luôn, đứng là diệu kế.
Khóe miệng Tô Trì giật một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-toi-gia-ngoc-de-song/1956759/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.