“Tiêu quận vương, ngài sao vậy? Dạo này sao cứ luôn nhăn mặt nhíu mày thế?” – Một hôm nọ, sau khi dùng xong bữa tối, thấy Tiêu Dư An buồn rầu kéo tóc ngồi sững sờ, Thiêm Hương vừa dọn dẹp bát đũa vừa hỏi.
Tiêu Dư An nói: “Thì do ta khiến hoàng thượng giận, giờ đang nghĩ cách để giải quyết đây này!”
Thiêm Hương trừng to mắt: “Không thể nào, mấy ngày nay hoàng thượng đều tới ngủ cùng ngài, nhắc nhở ngài thay thuốc, đâu có giống đang tức giận đâu!”
Tiêu Dư An: “…Với cái kiểu nói này của ngươi, ta đột nhiên lại phát hiện, sao Yến ca có thể tốt thế cơ chứ?!”
Thiêm Hương nói: “Tiêu quận vương, nếu như ngài hỏi ta làm cách nào để dỗ nữ tử, có lẽ ta còn nói thể bày cho ngài vài cách, nhưng tâm tư của hoàng thượng rất khó suy đoán, hay là ngài đến hỏi Trần tướng quân đang đào ao ở cửa tẩm cung xem?”
Tiêu Dư An vỗ đầu một cái.
Hê! Sao hắn lại quên mất Trần Ca kia chứ!
Trần Ca thở hổn hà hổn hển đào đất cả một ngày, mãi mới nghỉ được một chút, vừa mới ngồi xuống uống được ngụm nước lạnh bên tai đã truyền đến một giọng nói âm u: “Cuộc sống hạnh phúc đến từ đâu, đến từ sự lao động sáng tạo đó!”
Trần Ca phun nước, sặc đến suýt chút nữa thì hồn về Tây Thiên luôn.
Tiêu Dư An tốt bụng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí: “Chậm chút, chậm chút, đừng gấp.”
Nội tâm Trần Ca gào khóc: Ta không có gấp, ta là bị ngươi hù ấy!
Khó khăn lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589420/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.