Nghe được câu trả lời của Yến Hà Thanh, Tiêu Dư An cúi đầu chậm rãi dùng một tay che mặt, hai vai run run, không biết là không hay đang cười, hắn a vài tiếng nhạt nhẽo, thanh âm uất nghẹn lẩm bẩm nói: “Ta biết rồi… ta biết rồi…”
Yến Hà Thanh nhìn thấy y phục của hắn đều đã ướt đẫm, nhíu mày đè xuống loại xúc động muốn đưa tay kéo hắn lên, không thể không ra vẻ lạnh lùng nói: “Đủ rồi, lên đi.”
“Yến Hà Thanh!!!” – Tiêu Dư An căm hận vỗ mặt nước khiến vô số bọt nước bắn lên tung tóe, hắn gào lên: “Những ngày này người ở bên cạnh ngươi là ta chứ không phải hắn! Ta đã có lỗi với ngươi chỗ nào? Lại có chỗ nào kém hắn?”
Yến Hà Thanh nói: “Đi lên, nước lạnh.”
Tiêu Dư An hơi ngây ra.
Yến Hà Thanh, ngươi nhớ nhầm thoại rồi phải không!? Chẳng phải tiếp theo ngươi phải nói câu “so với hắn ngươi không bằng một phần vạn” à!?
Mặc dù nhất thời cua hơi lố, nhưng mà!
Tiêu tổng tài hắn! Đã từng duyệt qua vô số văn thế thân ngược luyến! Cần văn vở như nào thì cũng chỉ cần há mồm cũng có thể xuất ra được!
Tiêu Dư An tiếp tục nổi điên giật đám lá sen đã khô trong ao: “Những lá sen này ngươi vì hắn mà trồng đúng không? Được, vậy ta sẽ phá hủy bọn nó!!”
Ôi chao, dưới mấy cái lá sen này còn có cả ngó sen này, chậc chậc, mấy cái ngó sen này trông có vẻ tươi ngon mọng nước giòn sần sật thế này, hẳn là ăn rất ngon nhỉ, không đúng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589415/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.