Tiêu Dư An trở lại quân trướng mà các thương binh dùng để nghỉ ngơi, Trần Ca trừng to mắt, khó mà tin nổi hỏi: “Tiêu đại phu, sao ngươi lại quay về? Chẳng lẽ đêm nay ngươi không phải ngủ ở quân trướng của hoàng thượng sao?”
Tiêu Dư An: “…Là do ta hiểu sai hay là vốn dĩ ý của ngươi là cái ý đó.”
Trần Ca ngay thẳng nói: “Ý của ta chính là cái ý đó đó, chẳng lẽ không phải giờ này ngươi đang phải cùng hoàng thượng… á!”
Tiêu Dư An đúng lúc đập một phát lên trên vết thương của hắn, cắt ngang những lời hắn định nói ra tiếp theo, nghe Trần Ca rú lên thảm thiết, Tiêu Dư An cười nói: “Ta không quay về thì ai thay thuốc cho ngươi?”
Trần Ca hô: “A a a Tiêu đại phu! Ta không có cầu ngươi thay thuốc gì đâu!! Ta chỉ cầu ngươi đừng có đập lên vết thương nữa thôi!!”
Náo loạn một hồi, sau khi yên tĩnh lại, Tiêu Dư An lại cẩn thận thay thuốc cho Trần Ca.
Hai người trầm mặc một hồi, Trần Ca nhỏ giọng mở miệng: “Tiêu đại phu, có phải ngươi vẫn chưa cho hoàng thượng biết tâm ý của mình không? Ta nhìn ra được, nếu không thì đêm nay ngươi nhất định sẽ không thể trở về.”
Tiêu Dư An cười nói: “Ngươi đúng là một đại hán bề ngoài trông cao lớn thô kệch cẩu thả nhưng lại có một trái tim tinh tế tỉ mỉ.”
Trần Ca hừ hừ hai tiếng, tạm thời coi như là khích lệ.
Tiêu Dư An ngồi bên cạnh vừa băng bó lại vết thương vừa mới đắp thảo dược vừa nói: “Không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589358/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.