“Dư An.”
Tiêu Dư An đang ở trong phòng thu xếp hành lý, Tam Di cầm thư đến gần, thấy chỉ có mình hắn thì kỳ quái hỏi: “Yến công tử đâu?”
“Hắn đến tửu lâu trước rồi, nói là gặp mặt ở đó.” – Tiêu Dư An dừng động tác trong tay lại, ngẩng đầu hỏi: “Sao vậy Tam Di?”
“Liễu An và Phong Nguyệt gửi thư về.” – Tam Di đưa lá thư cầm trong tay cho Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An nhận lấy nghiêm túc đọc, sau đó ngạc nhiên nói: “Bọn họ nói bệnh của Thuần Quy đã khá ổn rồi, tháng sau sẽ chuẩn bị trở về.”
“Thật sao? Quá tốt rồi, thế nhưng mà… lúc bọn họ trở về thì ngươi lại phải đi.” – Tam Di thở dài.
“Tam Di đừng lo lắng, ta cũng sẽ nhanh trở về thôi.” – Tiêu Dư An cười trấn an bà.
“Tam Di cũng không muốn lo lắng.” – Tam Di ai ai oán oán nói: “Thế nhưng mà đây là trưng binh đánh trận, nào có chuyện không bị thương không chết người, lỡ như Nam Yến quốc không đánh thắng được Đông Ngô quốc, hại đến ngươi thì phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Dư An nắm chặt lấy tay bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Tam Di yên tâm, sẽ đánh thắng mà.”
Tam Di không tin: “Mọi sự trên đời khó liệu, ngươi sao biết được?”
Tiêu Dư An cười cười, không trả lời mà nói: “Tam Di, chờ Liễu An và Phong Nguyệt đưa Thuần Quy về, ngươi tuyệt đối đừng có nói với bọn họ là ta đến quân đội làm đại phu nhé, cứ nói là ta đi du ngoạn thôi.”
Tam Di hơi có chút không hiểu, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589350/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.