Yến Hà Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi Trần phó tướng: “Đừng chân ở chỗ nào?”
Trần phó tướng trả lời: “Một tửu lâu ở phố đông.”
Yến Hà Thanh thu lại ánh mắt, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến tìm ta.”
“Hoàng thượng, hoàng thượng?” – Trần phó tướng muốn hỏi vì sao, Yến Hà Thanh lại không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào phủ đệ.
Tiêu Dư An nhìn theo bóng lưng Yến Hà Thanh, bước nhanh theo vào.
Trương Bạch Thuật gãi gãi đầu, nhìn xem Trần phó tướng vừa khóc lóc thảm thiết gào lên hoàng thượng không có việc gì vừa chạy về hướng tửu lâu, tuy rằng không hiểu rõ cho lắm nhưng mà biết là mình chỉ sợ bóng sợ gió, Trương Bạch Thuật nhún nhún vai, cũng trở về y quán.
Nào biết vừa mới đi vào y quán đã thấy Trương Trường Tùng đang cùng một nam tử áo đen khác nói chuyện. Nam tử kia bộ dáng khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, dáng người thẳng tắp, lúc này đang nắm chặt lấy hai tay Trương Trường Tùng, trông như thể hảo hữu xa cách nhiều năm không gặp, dáng vẻ hai người đều một bộ lệ nóng doanh tròng.
Nhìn thấy Trương Bạch Thuật trở về, Trương Trường Tùng dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngoắc Trương Bạch Thuật lại: “Bạch Thuật, mau tới đây chào cữu cữu ngươi đi.”
Cũng trong lúc này, Tiêu Dư An đẩy cửa sương phòng ra, trông thấy Yến Hà Thanh đang đứng bên cửa sổ, trên mặt vẫn là thờ ơ, bày ra biểu tình không màng đến thế sự trên thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589345/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.