Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện, vạn tử thiên hồng*, Đào Nguyên thôn.
(Đây là hai câu trong bài “Ngày xuân” của Tống Chu hy, nguyên văn là:
“Đẳng nhàn thức đắc đông phong diện,
Vạn tử thiên hồng tổng thị xuân.”
Dịch ra là:
“Có thảnh thơi mới nhận thức được mặt gió đông,
Vạn tía ngàn hồng gộp lại làm mùa xuân.”
Đáng lẽ sau “vạn tử thiên hồng” là “tổng thị xuân” nhưng ông An ông chế thành “Đào Nguyên thôn”)
Nói là thôn trang, thực ra thì cũng có thể coi như là một thành trấn nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, cái gì cần có thì đều có, không thiếu gì hết.
Trên trấn nhỏ này chỉ có duy nhất một y quán trông có vẻ đơn giản cổ xưa, người bên ngoài vừa mới đến gần đã có thể ngửi thấy mùi thảo dược đắng chát. Trương Trường Tùng tuổi đã hơn năm mươi đang ngồi dựa vào trên ghế trúc nghỉ ngơi, bên cạnh ông là ấm thuốc đang nấu, thuốc bên trong sôi trào khiến nắp ấm bị bật lên kêu lạch cạch lạch cạch.
Có hai thương khách ra khỏi trấn đi ngang qua, vừa đi vừa cao giọng đàm luận: “Nam Yến quốc này cũng thật ghê gớm, một năm trước vừa mới chiếm đoạt Bắc quốc xong, bây giờ lại phát binh đánh Đông Ngô rồi à?”
“Vậy là ngươi không biết rồi, thời điểm Nam Yến quốc bị Bắc quốc tiến đánh trước kia, Đông Ngô thừa cơ chia cắt cương thổ Nam Yến quốc, ngươi nói coi, bây giờ Nam Yến quốc quật khởi, có thể không đánh Đông Ngô được sao?”
“Ôi chao, ta không có ý này, ý ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589309/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.