Ở trong nguyên tác, Tạ Thuần Quy chính là một tấc ngạo cốt, một sợi quân hồn cuối cùng của Bắc quốc.
Thiếu niên mười chín tuổi, có chấp nhất, nhiệt huyết, tín ngưỡng của chính mình.
Đó là, dù cho kết cục thân thể có bị vạn mã giẫm đạp, cũng nhất định không thể cam chịu để cường địch xâm phạm quốc thổ.
Tiêu Dư An biết, hiện tại muốn Tạ Thuần Quy không để ý đến việc quốc gia bị cát cứ mà đi tiền tuyến đóng quân thì so với giết cậu ta nhất định còn khó chịu hơn.
Mà lúc này nếu như mặc kệ không để ý tới man di ở biên cương, bọn chúng nhất định sẽ càng thêm hung ác, chờ đến khi Nam Yến quốc xuất binh đánh tới, nói không chừng Bắc quốc sẽ phải lâm vào tình cảnh trước sau đều thụ địch.
Tiêu Dư An nhắm mắt suy tư, cuối cùng thở dài nhận mệnh, chậm rãi nhấc mắt: “Đứng lên đi.”
Tạ Thuần Quy không thuận theo, quỳ lạy trên mặt đất: “Hoàng thượng!”
Tiêu Dư An tức giận đập ghế dựa đứng lên: “Đứng dậy đứng dậy, lãnh binh đi Bắc cương, đem thành trì đoạt lại, chúng ta không phát uy thì thực sự nghĩ rằng chúng ta dễ ăn hiếp à! Nhớ phải đùa chết bọn chúng! Đánh cho bọn chúng phải gọi ông nội bà nội! Đánh cho bọn chúng kiếp sau cũng không dám có ý đồ với Bắc quốc nữa!!!”
Trong lòng Tạ Thuần Quy run lên, hai mắt tỏa sáng: “Tạ hoàng thượng!”
Đợi Tạ Thuần Quy rời đi, Tiêu Dư An ôm lấy lồng ngực đang buồn bực chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt hắn hơi có chút tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589286/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.