Ưu sầu không thể ngủ, ôm áo lên bồi hồi. Một ngọn đèn cô độc, Tiêu dư An ngồi ở trước bàn ngẩn người nhìn hai cây trâm trong tay, một cái màu son khắc hoa, một cái là bạch ngọc không tì vết. Thời khắc này, trong đầu Tiêu dư An tất cả đều là những lời của Triệu công công: Phụ tá của Vũ Ninh vương gia, chẳng lẽ mỗi người đều là kẻ kín miệng sao?
Cuối cùng cũng quyết định được, Tiêu dư An cất kỹ cây trâm, kéo chặt áo một mình đi đến thái y viện.
Tiêu dư An đẩy cửa đi vào nội thất thì phát hiện Yến Hà Thanh đang dựa vào giường chờ hắn, có lẽ là do bị thương, trên mặt không có huyết sắc, đôi môi tái nhợt không chút sinh khí.
Tiêu dư An nghĩ tới quyết định tiếp theo của mình, đành phải gắng gượng đem sự quan tâm của mình nuốt lại vào.
“Yến Hà Thanh.” – Tiêu dư An chắp tay đứng tại chỗ, thanh âm rất nhẹ: “Không nghĩ tới, có một số việc, hai chúng ta cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, không thể tránh khỏi.”
Yến Hà Thanh nhìn hắn, nhớ tới lần gặp nhau ở kho củi kia, Tiêu dư An ngồi trên đống củi, ý cười dạt dào vỗ chỗ bên cạnh bảo hắn cùng ngồi xuống.
Chuyện kia mới qua bao lâu, mới qua được bao lâu chứ?
Cổ họng Yến Hà Thanh không phát ra thành tiếng, thanh âm khô khốc: “Ngươi tin ta không?”
Tiêu dư An lấy ra quyển trục dài chỉ khoảng hai tấc, nhẹ nhàng đặt lên bàn: “Ngươi muốn ta tin cái gì?”
Những lời này của Tiêu dư An là hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589282/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.