Buổi trưa ngày hôm sau, Tiêu Dư An ôm cái đầu đau do uống say ngẩn người.
Tối hôm qua trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại hỡi chàng trai ngươi thật dũng mãnh, sau đó mơ thấy một đại hán Mông Cổ lưng hùm vai gấu dùng thanh âm nũng nịu nói với hắn: “Tổng tài tài, ta có phải là hán tử thuần ngựa đơn thuần nhất thiện lương nhất đáng yêu nhất mà ngươi từng gặp qua hay không?”
Tiêu Dư An bị dọa đến mức xoay người chạy chối chết, sau đó đụng vào lồng ngực của một người, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Yến Hà Thanh, sau đó cái mộng cảnh còn đáng sợ hơn đại hán Mông Cổ tới.
Yến Hà Thanh vậy mà, mẹ nó, hôn hắn!!! Còn hôn đến thâm tình không rời, hôn đến mức hắn hoài nghi đó chính là tình yêu!!!
Sau khi hôn xong, Yến Hà Thanh yên lặng nhìn hắn, mở miệng hát: “Đó là con đường thần kỳ dẫn đến thiên đàng ai ai.”*
(*Câu này trong bài “Thiên lộ”. Cô Hàn Hồng hát nghe hay lắm, các chế vào link này nghe nhe.)
Cái này, mẹ nó chứ, là cái gì với cái gì hả!!!
Uống rượu say rồi xuất hiện ảo giác thật sự là mẹ nó quá đáng sợ!
Tiêu Dư An còn đang xoa đầu, Hồng Tụ đã đẩy cửa vào, thấy Tiêu Dư An tỉnh lại, vội vàng bưng canh giải rượu và khăn nóng tới.
Canh nóng xuống bụng, Tiêu Dư An thoáng hồi sức, hỏi: “Hôm qua sao ta về được?”
Hồng Tụ che miệng khẽ cười ấm áp: “Hồi hoàng thượng, là Yến thị vệ đưa ngài trở về, công tâm kế này của hoàng thượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589270/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.