Tiêu Dư An ra sức tách tay Yến Hà Thanh ra, một tay run run rẩy rẩy đưa đến trước mặt hai người, thở dốc từng hơi ngắn ngủi, duỗi ra một ngón tay: “Ta, ta muốn thanh minh một chút, tối hôm qua ta không có đụng tới ngươi.”
Yến Hà Thanh đổi sang dùng cả hai tay, hung hăng bóp lấy yết hầu Tiêu Dư An, không hề thả lỏng lực đạo: “Ta biết, mặc dù lúc đó ý thức mơ hồ, nhưng ta vẫn có ký ức.”
Trong lòng Tiêu Dư An hoảng sợ, bắt đầu giãy dụa: “Khục, có, khục, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta nói chuyện trước đã. Yến Hà Thanh! Nếu như bây giờ ngươi bóp chết ta, ngươi nghĩ sau đó ngươi sẽ trốn được sao?”
Hai mắt Yến Hà Thanh lóe hàn quang, mái tóc hắn rũ xuống, lấy tóc che mặt, thê lương cười một tiếng: “Trốn? Nước mất nhà tan, trốn đi nơi nào? Khuất nhục trước dâm uy, lưu lạc tha hương, chẳng bằng bây giờ dứt khoát đồng quy vu tận, ngọc nát đá tan, ngũ mã phanh thây.”
Tiêu Dư An xem như hiểu được, những lời trước đó mà mình nói với Yến Hà Thanh ở Cảnh Dương cung, hắn căn bản không hề nghe lọt.
Đã nói không có chút ác ý nào với ngươi rồi, ngươi lại còn muốn đồng quy vu tận, tận cái chổi á!
Yến Hà Thanh, ngươi đúng là vô tình, tàn khốc, cố tình gây sự!
Tiêu Dư An đã có thể cảm nhận được ngạt thở và đau đớn, ngay cả hai mắt cũng bắt đầu hoa đi, hắn phấn đấu đem hết toàn lực hòng đẩy tay Yến Hà Thanh ra, tại lúc sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589240/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.