Tiêu Dư An vọt tới trước mặt Yến Hà Thanh, dùng áo khoác của mình bọc lấy thân hình hắn: “Ngươi có sao không? Có còn ổn không?”
Yến Hà Thanh dùng toàn bộ sức lực của mình ngẩng đầu mơ mơ màng màng nhìn về phía Tiêu Dư An, sau đó thân hình lung lay một cái, thẳng tắp ngã xuống.
Tiêu Dư An bị người ngả vào trong lòng, suýt chút nữa thì ngã bật ngửa xuống nền tuyết, hắn ổn định thân mình ôm lấy Yến Hà Thanh đã sắp bị đông cứng.
“Đừng ngủ! Huynh đệ, ngươi mau tỉnh, cố gắng chống đỡ, các em gái trong hậu cung của ngươi còn đang chờ ngươi a.”
Gọi mãi Yến Hà Thanh vẫn không tỉnh, Tiêu Dư An cũng cảm thấy nôn nóng, hoang mang rối loạn đem toàn bộ áo khoác của mình cởi hết ra, quấn chặt lấy Yến Hà Thanh sau đó cõng hắn chạy thẳng về hướng thái y điện.
Lão thái y ở thái y điện gác đêm, tuổi đã qua nửa trăm nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện gì lớn, ngày hôm nay, suýt nữa thị bị Tiêu Dư An dọa cho sợ tới mức trợn trắng mắt, soắn suýt chạy tới: “Hoàng thượng!!! Người, người làm sao vậy? Người sao chỉ có một mình!? Trời lạnh thế này lại mặt ít như thế. Người ngài cõng là ai a!? Người sao lại phải tự mình cõng người khác đến thế này!?”
Lão thái y tỏ vẻ vấn đề của ta quá nhiều, không biết phải hỏi thế nào cho phải.
Tiêu Dư An tỏ vẻ, hỏi cái *beep*! Mau cứu người!!!
“Phòng, phòng bên trong.” – Lão thái y sợ tới mức run run rẩy rẩy, lời nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589227/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.