Ngủ một giấc tỉnh dậy đã qua giờ ngọ, Tiêu Dư An thần thanh khí sáng ngồi dậy duỗi cái eo lười biếng, xoa xoa cổ nhìn sang bên cạnh.
Tư thế nằm của Yến Hà Thanh đã từ nằm thằng chuyển thành nằm nghiêng, đôi tay đặt ở trên gối, tuy rằng nhọ nồi bôi khắp mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan tuấn dật.
Tiêu Dư An không khỏi cảm khái một tiếng: Mẹ nó, nam chính lúc ngủ sao có thể vô hại, phúc hậu như vậy kia chứ!
Nếu như không phải Tiêu Dư An biết được cốt truyện, dù thế nào hắn cũng không tin người trước mắt này về sau sẽ công phá Bắc quốc, huyết tẩy hoàng cung Bắc quốc.
Có lẽ là do gặp ác mộng, đôi tay Yến Hà Thanh đột nhiên gắt gao nắm chặt lại, mày nhíu chặt, đôi môi tái nhợt bắt đầu run rẩy.
Tiêu Dư An vội vàng duỗi tay vỗ vỗ hắn: “Ôi, người anh em à, không sao đó chứ? Hào quang nhân vật chính của ngươi đâu rồi? Không đem theo sao?”
Vỗ vỗ không thấy có có phản ứng, Tiêu Dư An lại phát hiện, Yến Hà Thanh phát sốt, đụng vào tay thấy nóng hổi.
“Nước…” – Thần trí Yến Hà Thanh không rõ, thấp giọng thì thào.
Tiêu Dư An vội vàng đứng dậy, ở trong phòng tìm một hồi, không phụ công sức cực khổ của hắn cuối cùng cũng tìm được bình nước cùng với chén sứ. Rót đầy chén nước đi đến bên giường, ôm Yến Hà Thanh dậy để hắn dựa vào người mình, cẩn thận đút nước cho hắn.
Phỏng chừng nghe được tiếng động ở trong phòng, bên ngoài rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-ac-phai-song-lam-sao/1589223/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.