Hôm nay, cô chủ động đến tìm Tề Tranh. Trên đường đi, cô đã nhiều lần cân nhắc từng lời để có thể nói ra lời xin lỗi và giải thích một cách rõ ràng. Không phải vì cô keo kiệt lời nói, chỉ là cô không giỏi bày tỏ cảm xúc.
Cô cứ tưởng sẽ rất khó mở lời, nhưng khi nhìn thấy Tề Tranh, đặc biệt là sự xa cách, lạnh nhạt của nàng ấy lại có chút gì đó giống với đêm hôm đó, nhưng nó lại dịu đi, bớt dữ dội hơn, Thẩm Chi Băng bỗng thấy lòng đau nhói.
Thế nhưng, cô không ngờ rằng Tề Tranh dường như chẳng hề dao động. Mọi chuyện... có lẽ đã quá muộn rồi.
Tề Tranh chủ động bấm thang máy, vẫn lặng lẽ đi sau cô, giữ một khoảng cách không xa không gần.
Thẩm Chi Băng rất muốn quay lại nhìn nàng, nhưng không hiểu sao vào lúc này, cô lại không đủ dũng khí.
"Được rồi, vậy tôi không làm phiền em đi học nữa." Thẩm Chi Băng nén đi nỗi hụt hẫng trong lòng, xoay người mỉm cười, dặn dò, "Nhưng đừng chỉ ăn uống qua loa, nhớ chăm sóc bản thân một chút."
Hai người lặng lẽ nhìn nhau,tựa như muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt đối phương. Từ ánh mắt Thẩm Chi Băng, Tề Tranh thấy sự quan tâm và cả sự áy náy. Chỉ tiếc rằng, điều nàng muốn không phải là một lời xin lỗi, mà là tình yêu từ con người này.
Nàng khẽ cụp mắt, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Em biết rồi."
Thang máy đến nơi. Tề Tranh quyết định tiễn Thẩm Chi Băng xuống lầu. Lúc này, xung quanh không quá đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tuyet-my-tong-tai-phao-hoi-the-than/5009726/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.