Editor: Callmenhinhoi
---------------
Thẩm Chi Băng nuốt khan, đôi mắt thoáng dừng lại trên người Tề Tranh trước khi dời đi, khẽ nói với giọng đông cứng: "Không sao thì tốt, nhưng đừng chủ quan. Nhớ giữ ấm."
Tề Tranh cúi đầu nhìn quần áo trên người, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Thẩm Chi Băng. Dù cảm thấy hơi lạ, nàng vẫn cười nhẹ, kéo chặt áo thêm một chút.
"Vừa trò chuyện với thư ký Vân nên không chú ý. Cảm ơn Thẩm tổng đã quan tâm."
Từ khi ngã bệnh, Thẩm Chi Băng đã chăm sóc nàng khá chu đáo, từ việc chữa trị đến những khía cạnh khác. Tề Tranh không phải kiểu người nhận sự tử tế mà không biết ơn. Thẩm Chi Băng tốt với nàng, nàng nhất định sẽ ghi nhớ và cảm tạ.
Thẩm Chi Băng gật đầu: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Vân Phỉ tưởng rằng Thẩm Chi Băng sẽ bàn tiếp chuyện công việc khi quay về, vì ngày mai họ phải gặp ông chủ đứng sau Vĩnh Phong, còn một vài số liệu cần kiểm tra kỹ. Nhưng trái với dự đoán, Thẩm Chi Băng lại nói: "Hôm nay tạm dừng ở đây. Tôi muốn một mình suy nghĩ một chút."
Tề Tranh và Vân Phỉ cùng nhíu mày. Một Thẩm tổng như vậy, đã lâu rồi họ chưa thấy. Nhưng cả hai đều hiểu ý, không nói nhiều mà trở về phòng.
Thẩm Chi Băng đẩy cửa bước ra sân phơi. Ánh hoàng hôn nhuốm đỏ như vệt máu in vào mắt cô. Mặt trời lặn rồi mọc, cảnh sắc vẫn vậy nhưng kết cục lại khác biệt. Một hướng đến ánh sáng, một chìm vào bóng tối, tựa như 2 lựa chọn giữa ngã rẽ cuộc đời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tuyet-my-tong-tai-phao-hoi-the-than/5009695/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.