Một trận trời đất quay cuồng, Sở Huyền chỉ cảm thấy bị chà trên mặt đất đến đau, trong bụi cỏ còn có mấy nhánh cây chìa ra, cậu không biết mình ngã bao xa, chỉ biết cuối cùng thân thể nhỏ đụng vào một cành cây mới khó khăn lắm dừng lại.
Rơi xuống xuống dưới đụng vào phải vào cây, Sở Huyền đau đến k.êu rên ra tiếng, khóe mắt chảy nư.ớc mắt.
Hiện tại vẫn là mùa hạ, quần áo trên người vừa ngắn lại mỏng, nếu không thì quần áo còn có thể ngăn cản một ít đau đớn coi như giảm xóc.
Mẹ nó là ai đẩy một chút nhân tính đều không có!
Đau quá a ——
Sở Huyền chống tay trái mặt đất, khó khăn lắm mà ngồi dậy, cảm thụ được gương mặt bị chà xát ngứa đau, thở hổn hển một hồi lâu mới dừng lại, dùng cánh tay nhỏ lau mồ hôi lạnh, chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt quan sát bốn phía, bây giờ đã là buổi đêm, rừng cây đen nhánh vô cùng, còn có thỉnh thoảng tiếng chim nhỏ cùng tiếng sâu kêu.
Âm trầm trầm, như là bị cuốn vào một cái động không đáy, nhìn không ra một chút ánh sáng.
Sở Huyền đi về phía trước hai bước, bởi vì quá mức tối, dưới chân không biết bị thứ gì lại lần nữa vướng ngã, ngã ở trên mặt đất.
Nhan Mộng Sinh cầm ly trà sữa đi tới, nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh Xa Ôn Thư không thấy đâu, trên mặt biểu tình nháy mắt lạnh xuống dưới, thanh âm thu vài phần lạnh lẽo, "Tiểu Huyền đâu?"
Xa Ôn Thư điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tui-khoc-nho-thich-khoc-cua-vai-ac/2371924/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.