Nhan Mộng Sinh lái xe đến một nơi thoáng đãng, dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, làn khói xếp thành một đường rồi cuối cùng biến mất.
Ở đây gió rất lớn, từng cơn gió mát thổi qua cũng đủ khiến người ta tỉnh táo, hắn cứ nghĩ tại sao mình lại chạy trốn, mình sợ hãi điều gì?
Sự thu mình lại của chính mình đồng nghĩa với việc chắp tay giao cho người khác.
Nhan Mộng Sinh hóng gió lạnh đã lâu, mãi cho đến trời rất lạnh vào ban đêm, hắn mới gọi cho Sở Huyền.
Hắn dường như dùng hết sức lực để hỏi: "Em đang ở đâu?"
Giọng nói thiếu niên của Sở Huyền từ đầu bên kia truyền đến, "Anh, em ở nhà."
Sau khi cúp điện thoại, Nhan Mộng Sinh lái xe về nhà, dọc đường đi hắn cảm thấy chính mình vô cùng thanh tỉnh, chỉ có bàn tay nắm bàn phím vẫn luôn ở dùng sức bóp chặt.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy Sở Huyền ngồi trên sô pha bưng đĩa hoa quả, trên mặt tươi cười ăn hoa quả, hắn gần như mất hết lý trí, nhưng hắn vẫn cố hết sức nhịn xuống, ngồi xuống sô pha một cách bình tĩnh, c.ởi áo khoác ra.
Mọi thứ im lặng đến đáng sợ.
Sở Huyền cắn một miếng dâu tây, nhìn người đàn ông mặt mộc kia, nhẹ giọng hỏi: "Tâm trạng anh không tốt sao?"
Nhan Mộng Sinh nkhẽ liếc nhìn c.ậu một cái, giọng nói càng thêm lãnh đạm, "Không có."
Sở Huyền thu hồi tầm mắt, ăn thêm một quả dâu nữa, không nói chuyện với hắn nữa, nhìn bộ dạng đờ đẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tui-khoc-nho-thich-khoc-cua-vai-ac/2371866/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.