Chương trước
Chương sau
Bầu trời bắt đầu mưa nhẹ, những ngôi sao hạt mưa bị gió thổi bay xung quanh, khi bầu trời ngày càng u ám, hạt mưa càng lúc càng lớn, người đi bộ trên đường cũng ngày càng ít.

Sở Huyền đang ngồi trong xe, trên tay cầm hộp cơm còn nóng hổi, sững s.ờ nhìn cửa kính xe, cửa kính xe trong suốt đã bị hạt mưa to bằng hạt đậu rửa sạch, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên đường rõ ràng.

Có lẽ vì trời mưa nên bên trong xe cũng bị hơi lạnh bên ngoài ảnh hưởng, Sở Huyền mặc áo ngắn tay, cảm thấy có chút lạnh.

Sự mát mẻ u ám cũng khiến những suy nghĩ bối rối của Sở Huyền trở nên rõ ràng hơn, không còn hỗn loạn như trước.

Cũng may khoảng cách cũng không xa, sau khi xe đến công ty, Sở Huyền ôm cơm hộp xuống xe đi vào, người trong công ty đều biết Sở Huyền, trực tiếp vào công ty không cần thông hành.

Sở Huyền đi đến văn phòng tổng giám đốc và nhìn thấy qua cửa sổ rằng Nhan Mộng Sinh đang dùng tay phải vu.ốt trán và nhìn xuống tài liệu trên bàn.

"Anh ấy ăn trưa chưa?" Sở Huyền hỏi thư ký đang ăn một bên.

Thư ký lắc đầu nói: "Hôm nay toàn bộ công ty đều đang điều tra vấn đề, vừa mới phát hiện vấn đề là cái gì, cho nên tất cả mọi người đi ăn cơm, chỉ có ngài ấy là còn chưa ăn, đồ mua về cũng không chạm vào, vẫn luôn đang xem văn kiện."

Sở Huyền gật đầu ý bảo đã biết, c.ậu đưa tay ra gõ cửa, tiếng gõ cửa rất rõ ràng trong căn phòng im lặng.

Người đàn ông bên trong không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: Vào đi."

Sở Huyền đẩy cửa đi tới, thanh âm rất nhỏ, cho dù đóng mở cửa cũng không phát ra âm thanh lớn, c.ậu đi tới đến chỗ Nhan Mộng Sinh trước mặt, đem một chiếc hộp, phần cơm còn hơi ấm được đặt trước mặt hắn.

Nhan Mộng Sinh luôn không ngẩng đầu lên, hắn nhéo cái trán đau nhức của mình, cho rằng c.ậu đang báo cáo công việc, và chờ đợi bản báo cáo từ "người đó".

Cuối cùng cũng không đợi báo cáo, ngược lại khóe mắt thoáng nhìn thấy một hộp cơm được đẩy tới trước mặt, Nhan Mộng Sinh ánh mắt lạnh lùng, gần như không rời mắt khỏi văn kiện trên mặt bàn.

Thanh âm lãnh đạm: "Cám ơn, tôi không ăn."

Sở Huyền th.ở dài một hơi, chủ động mở ra hộp cơm, nhẹ giọng nói: "Không ăn cơm sao được, bản thân anh dạ dày đã không tốt rồi."

Nghe thấy giọng nói trẻ trung trong trẻo ấm áp này, Nhan Mộng Sinh ngước đôi mắt lạnh lùng lên, đôi mắt đen láy thẳng tắp rơi xuống thiếu niên mặc áo tay ngắn trước mặt, sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng có chút tái nhợt, giống như đang bị bệnh.

Nhan Mộng Sinh lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhặt chiếc áo gió màu đen trên ghế, đi đến bên cạnh Sở Huyền, đem áo khoác khoác đến lên người c.ậu.

"Mặc ít như vậy, không lạnh sao?" Giúp Sở Huyền chỉnh lý lại áo khoác, hắn đưa tay che mặt Sở Huyền một hồi, "Mặt của em lạnh như vậy."

Không biết có phải hay không bởi vì bản thân mình biết được sắp sửa sẽ rời khỏi thế giới trong truyện này, c.ậu rất muốn cùng Nhan Mộng Sinh quan tâm trong chốc lát, cũng rất muốn đụng vào người này nhiều hơn. Sở Huyền cũng vươn cũng đưa tay ra che tay Nhan Mộng Sinh, Nhan Mộng Sinh hơi hơi sửng sốt.

Lông mày và ánh mắt của thiếu niên dịu dàng, ý cười nhợt nhạt, ánh sáng trong mắt chỉ phản chiếu chính mình, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của Sở Huyền, trái tim của Nhan Mộng Sinh đột nhiên đập nhanh vài nhịp.

"Còn tốt, anh nên ăn bữa này nhanh đi, một lúc nữa sẽ lạnh mất đó."

Nhan Mộng Sinh chỉ cảm thấy hôm nay Sở Huyền có chút kỳ lạ, nhưng hắn không thể nói ra điều gì sai.

Thư ký ngoài cửa sổ uống một ngụm nước, xuyên qua cửa kính nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng, quai hàm suýt chút nữa rớt ra ngoài.

Thiếu niên cùng người đàn ông nắm tay nhau, người đàn ông trong mắt tràn đầy mê mang, thiếu niên cũng hơi cong môi.

Một ngụm nước làm cổ họng anh nghẹn lại, anh ho một lúc lâu mới hoàn hồn.

Trong phòng có máy điều hòa, một lúc sau Sở Huyền cảm thấy ấm hơn rất nhiều, Nhan Mộng Sinh cũng ăn một chút đồ ăn để lấp đầy dạ dày.

Sở Huyền: "Tại sao anh vẫn buồn phiền khi phát hiện ra vấn đề là gì vậy?"

Nhan Mộng Sinh đặt tài liệu sang một bên, "Anh đã mất rất nhiều nỗ lực để tìm ra rằng có một con đường mà Xa Ôn Thư tham gia vào, nhưng những chuyện này căn bản không giải quyết được cái gì, nếu tin tức lộ ra ngoài, chỉ có thể chứng tỏ các công ty đang cạnh tranh lẫn nhau, dù sao đó cũng là sơ hở do chính Nhan thị để lại."

Sở Huyền hít sâu một hơi, đối với Nhan Mộng Sinh nói: "Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi."

Không bao lâu, Tề Văn Thành bên kia gọi điện thoại tới, nói là Nhan Ba đã tỉnh.

Sở Huyền không đợi lâu, c.ởi chiếc áo gió màu đen của Nhan Mộng Sinh c.ởi xuống,chủ động đến gần Nhan Mộng Sinh, tự tay khoác lên người hắn.

Đôi mắt của Nhan Mộng Sinh có chứa vài phần nghi hoặc dừng lại ở trên người Sở Huyền.

"Em nhớ tới em còn có chuyện muốn giải quyết. Anh, em đi trước."Sở Huyền ngữ khí nhẹ nhàng, trước khi xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay anh có về nhà không?"

Nhan Mộng Sinh nhướng mày, "Anh sẽ về sớm một chút."

Sở Huyền cười một chút, rời đi văn phòng, Nhan Mộng Sinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Sở Huyền, luôn có dự cảm không lành.

Sau khi bước ra khỏi cổng công ty, Sở Huyền thấy trời đã tạnh mưa nên tìm số điện thoại liên lạc của "Xa Ôn Thư", gọi cho hắn.

Sau khi bắt máy, Sở Huyền nói thẳng: "Chúng ta gặp mặt đi."

......

Hai người hẹn nhau vào phòng riêng trong một nhà hàng, trong phòng riêng có một mảnh kính mờ, có thể lờ mờ nhìn thấy bên ngoài, Sở Huyền trước tiên ngồi ở chỗ kia chờ đợi người tới.

Có lẽ là chờ đợi quá nhàm chán, hoặc có lẽ là đang suy nghĩ nên nói cái gì, c.ậu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve mép đĩa sứ trắng, s.ờ mãi không chán.

Chỉ có c.ậu biết đời trước Xa Ôn Thư trải qua như thế nào, c.ậu muốn thử khuyên bảo Xa Ôn Thư, đừng lầm đường lạc lối.

Cửa phòng bị đẩy ra, Sở Huyền không quay đầu lại nhìn, đợi người đàn ông ngồi trước mặt mình, c.ậu mới ngẩng đầu nhìn, anh ấy vẫn mặc bộ quần áo trắng ấm áp, khuôn mặt ôn hòa nhưng nụ cười lại khiến người ta cảm thấy giả dối.

Sở Huyền cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây c.ậu luôn nghĩ Xa Ôn Thư quái quái, đó là bởi vì anh ta trước sau luôn mang theo một bộ mặt nạ đang cười.

Hai người gặp mặt, cả hai đều không nói về thất bại trong lần tỏ tình trước.

"Tiểu Huyền, em kêu anh tới có chuyện gì?" Xa Ôn Thư uống một ngụm nước nóng để xua tan cái lạnh.

Sở Huyền cũng không có ý định hàn huyên, cùng Xa Ôn Thư bốn mắt nhìn nhau, đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh Ôn Thư, em đã biết mười năm trước là anh một tay tính kế đem em đẩy xuống rừng cây."

Xa Ôn Thư bưng cái ly tạm dừng một chút, ánh mắt cũng đình trệ, tiếp theo chỉ nhấp một chút miệng ly, lại không có uống nước, chậm rì rì đem cái ly đặt tới trên mặt bàn.

"Tại sao em lại nói như vậy?" Xa Ôn Thư giương đôi mắt đen thăm thẳm, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Sở Huyền, nụ cười trên mặt vẫn không hề suy giảm, "Còn có... chứng cứ gì không?"

Khuôn mặt của thiếu niên mảnh khảnh tuấn tú mang theo vài phần tính trẻ con, Sở Huyền th.ở dài, cuối cùng nở một nụ cười vô hại với Xa Ôn Thư, "Em không phải tới so đo chuyện trước kia, em là hy vọng anh có thể dừng tay, không cần một bước sai từng bước sai."

Khuôn mặt trắng trẻo của  Xa Ôn Thư nghi hoặc, "Anh không hiểu em đang nói về cái gì."

Sở Huyền không rời mắt khỏi khuôn mặt của Xa Ôn Thư trong suốt quá trình, quan sát những biểu cảm tinh tế trên khuôn mặt anh ta, đưa tay về phía trước, c.ậu hỏi: "Vòng tay của em trông có đẹp không?"

Xa Ôn Thư rũ mắt nhìn xuống chiếc vòng trên cổ tay phải của Sở Huyền, không hiểu tại sao c.ậu đột nhiên hỏi câu hỏi này, nhưng anh ta nói thật: "Tại sao chỉ có một hạt?"

Sở Huyền khẽ mỉm cười, lần này chắc chắn, không ai có thể nhìn thấy chiếc vòng tay của c.ậu, chỉ có c.ậu và Xa Ôn Thư có thể nhìn thấy nó.

"Xa Ôn Thư, anh đã được tái sinh cả đời, anh muốn luôn sống trong sự oán giận sao? Điều này không mệt mỏi sao?" Sở Huyền cũng không hề đánh đố, nhíu lại giữa mày, "Nên thu tay lại đi."

Nụ cười trên mặt Xa Ôn Thư hoàn toàn biến mất, đôi mắt đen sâu thăm thẳm đáng sợ, nhưng khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa nhu hòa lúc này lại lộ ra vẻ u ám cùng lãnh đạm, khiến người ta không dám tới gần.

Anh không ngừng nhìn vào mắt Sở Huyền đôi mắt, trong lòng chấn động không nhỏ, tại sao c.ậu lại biết mình trùng sinh?

"Em không trách chuyện trước đây anh làm, em biết hết thảy kiếp trước của anh, em cũng biết anh oán hận Nhan Mộng Sinh, nhưng là đối tượng oán hận hai đời này của anh đã thay đổi, Nhan Mộng Sinh không phải Nhan Mộng Sinh đời trước, anh nên thanh tỉnh một chút."

Đầu ngón tay của Xa Ôn Thư khẽ run lên, môi anh mấp máy, đôi mắt đen láy chớp vài cái, anh hỏi mà không trả lời: "Làm sao em biết điều này?"

Sở Huyền tin rằng c.ậu nói với Xa Ôn Thư nvề danh tính của mình như thế nào không quan trọng. C.ậu dùng tay trái che đi hạt châu đỏ lấp lánh, "Anh có thể coi em là người ngoài cuộc trong thế giới của các anh."

"Tất cả những gì anh đã chuẩn bị, cuộc khủng hoảng lần này của Nhan thị, bao gồm cả việc khảo nghiệm địa vị của em trong lòng Nhan Mộng Sinh đều là vì vì hắn, đây là động cơ của anh, em thật sự hy vọng anh có thể nhanh chóng thu tay lại, hơn nữa đời trước Nhan Mộng Sinh cũng bị báo ứng rồi, cả đời ở lao ngục trung."

Xa Ôn Thư cau mày cụp mắt xuống, trầm mặc một hồi, đột nhiên cười lớn một tiếng, thanh âm khô khốc khàn khàn.

"Có lẽ ý nghĩa của sự tái sinh của tôi nằm ở việc trả thù Nhan Mộng Sinh." Xa Ôn Thư thanh âm rất thấp, lại rất điên cuồng.

Sở Huyền thấy rằng mình không thể thuyết phục được Xa Ôn Thư, cuối cùng nói một câu, "Có lẽ ý nghĩa của sự tái sinh của anh là có thể đền đáp cho cha mẹ anh, không bị oán hận làm mù quáng."

Xa Ôn Thư tiếng cười đột nhiên im bặt, ngước đôi mắt lạnh lùng lên, "Em còn biết cái gì nữa?"

Sở Huyền: "Em chỉ biết, đời trước sau khi anh tự sát, cha mẹ anh cực kỳ bi thương. Mẹ ahnh ngày ngày đêm đêm ôm ảnh anh niệm tên của anh, suýt nữa điên mất, thân thể của cha anh không bằng trước, cuối cùng ra đi trước mẹ anh."

Hai tay đặt trên đùi của Xa Ôn Thư khẽ run lên, trên da có từng đợt run rẩy.

"Mặc kệ anh tin hay không, anh cũng không hiểu được nỗi thống khổ của người tóc trắng tiễn người tóc đen, hi vọng anh có thể sớm đi ra khỏi cái bóng của kiếp trước, giải tỏa bản thân."

Xa Ôn Thư nhìn Sở Huyền, phảng phất thể trở lại quá khứ khi anh kéo anh lên xe buýt, trái tim anh mù mịt, trốn trong một lỗ đen, Sở Huyền đẩy ra lớp cứng rắn kia ra ngoài, muốn đem anh kéo ra ngoài hít th.ở không khí.

Xa Ôn Thư trên mặt biểu tình lạnh nhạt, chính là Sở Huyền một phen lời nói như là hướng trong lòng anh ném một viên bom, như có hai cỗ lực lượng kéo cắn xé anh.

Anh vẫn luôn vì trả thù Nhan Mộng Sinh mà sống, nếu mất đi cái mục tiêu này, anh sợ là còn sẽ lại một lần mất đi dũng khí sinh hoạt mất.

Xa Ôn Thư muốn lại lần nữa gợi lên tươi cười, phát hiện ngay cả cười cũng không nổi, "Thực cảm ơn em hôm nay nói với anh cái này, nhưng anh cũng có lựa chọn của bản thân."

Sở Huyền nghe xong lời này, cũng biết Xa Ôn Thư vẫn là lựa chọn tiếp tục oán hận Nhan Mộng Sinh, trong lòng cũng không biết là thoải mái hay là tiếc hận nhiều hơn, chỉ cảm thấy lồng n.gực có chút áp lực nặng nề.

Xa Ôn Thư không lên tiếng đứng lên, khi cùng Sở Huyền nhìn thoáng qua, đứng yên bước chân, thanh âm vẫn là như ngọc ôn nhuận.

"Nếu em không phải người của thế giới này, vậy em có thể nói cho anh tên chân chính của em không?"

"Sở Huyền."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.