Không khí như vậy đình trệ trong chớp mắt, ngay cả tiếng kim rơi đều có thể nghe thấy, Sở Huyền nhìn Nhan Mộng Sinh, Nhan Mộng Sinh nhìn nước mũi.
Nhan Mộng Sinh chán ghét một phen mà thu hồi tay, từ trong túi lấy ra khăn giấy bắt đầu xoa mu bàn tay, một chút rồi một chút dùng sức, mu bàn tay trắng nõn bị cọ xát ra vệt đỏ, thậm chí còn không dừng lại, cực kỳ giống táo úc* chứng lại tái phát.
( * Có ai biết từ này là gì ko chỉ mình với)
Từ biểu tình mà xem, Nhan Mộng Sinh nhất định là càng thêm phẫn nộ rồi, vẻ mặt của hắn có chút dữ tợn, hốc sâu trong trong nhãn cầu còn có tơ máu, còn thường thường hung tợn mà híp mắt nhìn chằm chằm chính mình.
Sở Huyền bị Nhan Mộng Sinh dọa đến không dám hé răng, dựa lưng vào tường một cử động nhỏ cũng không dám.
Rốt cuộc bàn tay bị cọ sát đến đỏ bừng một mảnh mới dừng lại. Nhan Mộng Sinh nhìn mu bàn tay đỏ lên của hắn, trong lòng tán loạn lại dần dần gia tăng, chậm rãi nắm chặt tay, nhớ tới mẹ bởi vì che chở mình mà bị bình hoa cắt đứt tay.
Hắn không tin mẹ hắn là nữ nhân tham tài hám đại gia trong miệng người khác, càng không tin bởi vì tham tài hám làm giàu mới bò lên trên giường của cha!
Đám người kia dựa vào cái gì mà vũ nhục mẹ hắn như vậy?
Nghĩ đến đây, Nhan Mộng Sinh hốc mắt lại ẩn ẩn đỏ lên, ánh mắt trở nên âm lãnh vô tình, hắn nâng lên mí mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tui-khoc-nho-thich-khoc-cua-vai-ac/1196953/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.