Bên ngoài vách núi, mọi người chỉ nhìn thấy tiểu cô nương đang buộc dây leo kia sau khi bước vào liền không thấy người đâu, tất cả giật mình sửng sốt.
Có người vội vàng tiến lên trước, cúi đầu nhìn về phía vực sâu.
Giữa lúc những tầng mây mỏng bay lượn mịt mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
Những người khác cực kỳ hoảng sợ tiến lên quan sát.
"Nàng đâu rồi? Tại sao không thấy nữa"
"Chẳng lẽ là rơi vào đáy vực?"
"Không phải nàng còn buộc dây leo sao..."
Nói đến dây leo, mọi người lại lần nữa hoảng sợ.
Bởi khi nhìn vào cái thân cây mà ban đầu Thẩm Thanh Nhất buộc lên, mới phát hiện nơi đó đã sớm trống rỗng chẳng còn gì.
"Dây leo làm sao... làm sao không thấy nữa?"
"Vừa này vẫn còn ở đây mà? Tại sao..."
"Vừa nãy mọi người có ai nhìn thấy gốc rễ của dây leo kia không?"
Có vị thiếu niên đưa tay chỉ về một hướng, tất cả đều nhìn theo rồi lại nhộn nhịp lắc đầu.
Một bé nam không nhịn được hỏi thành lời.
"Có phải là...có phải là nàng cùng dây leo đều rơi xuống rồi không."
Âm thanh của bé nam lộ ra sự lo sợ rõ ràng.
Toàn thân đều run rẩy, vừa nãy hắn tận mắt nhìn thấy tiểu nữ hài kia buộc dây leo lên người, sau đó đưa chân ra bước một bước, liền không thấy đâu.
"Không... Không thể nào, liền tính rơi xuống, cũng không có khả năng lập tức biến mất."
Mà tại sao lại có thể bốc hơi ngay dưới mí mắt của bọn họ.
Một số người tất nhiên không tin.
Về phía của Thanh Nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tu-tien-phao-hoi-nu-phoi-phia-sau/777342/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.