Tả Doanh Doanh không biết trong thôn vì tìm cô ta mà trời cũng sắp đem lật luôn rồi, cô ta đã ngồi trong phòng thẩm vấn một ngày, người trong đồn cũng không thúc giục cứ để cô ta từ từ suy nghĩ.
Buổi trưa lúc ăn cơm người trong đồn phát cho cô ta một cái bánh cao lương*, người ở nhà thường nấu ăn như cô ta chỉ nhìn thoáng qua đã biết đây là đồ còn dư lại. Đó là ngũ cốc nguyên hạt, phơi khô, nện ở trên bàn phát ra âm thanh bang bang, lúc còn nóng thì có thể miễn cưỡng nuốt xuống, bây giờ đã nguội lạnh rồi không thể nào cặm nổi.
Tệ hơn nữa là người trong đồn cảnh sát đều mang cơm tới, họ mang theo mấy lát bắp cải xào hay gì đó, hộp cơm nhôm nhỏ có thể hâm nóng cơm trong đơn vị vẫn còn thơm phức, sự chênh lệch như vậy khiến Tả Doanh Doanh tức giận, cô ta liền cảm thấy người trong đồn cảnh sát đang cố ý nhắm vào mình -một cô gái nhỏ bé. Cô ta không chỉ ném đồ vật đi mà còn nằm úp trên bàn thẩm vất khóc lóc một hồi.
Thực ra không phải người ta nhắm vào cô mà là do đơn vị họ không cung cấp suất ăn, là họ đi đến nhà ăn đơn vị phụ cận cọ một cái bánh về, tốn không ít mặt mũi. Đồ ăn ở đâu cũng là đồ tốt, nếu không phải có giao tình với người bên đơn vị kia thì một giọt nước cũng không có cho cô ta.
Tả Doanh Doanh ném bánh cao lương xuống đất, nói thứ này đến con chó còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-xanh-thanh-nien-tri-thuc-trong-truyen-nien-dai/423661/chuong-26-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.