Chương trước
Chương sau
Hộp cơm của nhà họ Hạ tạo ra một hồi náo động, bởi vì không có đủ thời gian, người khác làm sao có thể nấu một bữa ăn phong phú như vậy, căn bản chính là nấu đồ ăn thừa hoặc là làm một ít mì.
Từ trong nhà đem ra đến, xôi kết thành bóng, tuy rằng thứ này không đẹp mắt, còn hơn khoai lang luộc, nhưng khi nhìn thấy hộp cơm trưa của cả nhà trưởng thôn đang tỏa ra hương thơm, lập tức cảm thấy đồ ăn trong bát của mình một chút muốn ăn cũng không có.
Hạ Tiểu Tam và Hạ Tiểu Tứ đưa xong hộp cơm, nói: "Tụi con trở về ăn cơm."
“Về sớm một chút đi.” Lan Quế Anh nói, ba người đàn ông kia trong gia đình đã bắt đầu ăn cơm rồi.
Lan Quế Anh cũng bốc một hạt đậu xé nhỏ ăn, nước hầm rất mềm, đậu ngấm nước canh, rồi cắn một miếng gạo lứt thật thơm.
Bạch Thu đem đồ ăn, dưa chuột chấm xì dầu giòn giòn, ăn vào rất sảng khoái, so với bữa cơm nghèo nàn của mọi người.
Không ngờ Bạch Thu lại cho bà một bất ngờ lớn như vậy.
Khi nhìn lại thì thấy rất nhiều người dân đang tụ tập xung quanh, một số người thân quen, họ sốt sắng hỏi: “Cô có thể cho tôi ăn chút không?” Chị ta đến đây vội nên chỉ mang theo một ít bánh mì loại lớn.
Lan Quế Anh đã cho chị ta một ít đậu cắt nhỏ và một miếng khoai tây luộc.
Đối phương đem kẹp vào bánh mì cắn một miếng.
“Thế nào?” Người xung quanh sốt ruột muốn hỏi, thật ra không cần hỏi, chỉ cần nhìn cách họ ăn là có thể biết được.
Chị ta vừa ăn một ngụm lớn bánh mì vừa nói: “Ăn ngon, so với tôi làm ngon hơn.” Đậu khô và khoai không phải là vật tốt gì ở quê, có sẵn trong nhà nhưng không phải ai cũng làm được ra hương vị như này.
Một lúc sau, Hạ Trường Phong là người đầu tiên ăn cơm xong, trong hộp cơm không còn một hạt đồ ăn, nói: “Con đi rửa hộp cơm.” Nói xong liền đi đến bờ sông, tâm lý vui vẻ, cũng may nhờ Bạch Thu đã cho thức ăn được nén chặt, nếu không thì thật sự là không đủ ăn.
Sau một ngày làm việc, bây giờ đã có một bữa ăn ngon, mọi mệt mỏi trong ngày đều được quét đi ngay lập tức chỉ còn lại thoải mái.
Càng ngày càng cảm thấy việc đưa Bạch Thu về nhà là một chuyện rất chính xác.
Bạch Thu làm sao biết mình nấu cơm nhà mang đến đã làm chấn động toàn thôn như vậy, nấu cơm không ít vừa đủ cho cả nhà ăn.
Bạch Thu sau khi ăn xong cảm thấy có chút áy náy, lần đầu tiên cậu không khống chế được đồ gia vị dùng hơn nhiều, gạo lức cũng dùng không ít. Nhìn lại lương thực trong túi so với trước đây ít đi một phần ba.
Thứ này nếu để vào tay dì Lan có thể ăn trong mười ngày, một lần nấu này của cậu cũng có thể ăn được ba ngày.
Không làm chủ nhà sao biết được củi gạo quý, cậu không thể ăn như vậy...
Bạch Thu dặn dò ba đứa nhỏ đắp chăn bông sớm, bọn họ trong phòng nói chuyện.
Một lúc sau, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.
Bạch Thu đi xuống đi ra ngoài xem, chính là Lan Quế Anh đã trở về.
Lan Quế Anh lần này mang về tất cả hộp cơm, nói: "Tiểu Bạch, món con nấu thật là ngon. Chú của con nói con làm so với dì ngon hơn nhiều!" Càng đến thời điểm thu hoạch mùa vụ, có thể ăn một bửa cơm ngon là rất quan trọng, nhất là khi mọi người đang bắt đầu tranh giành Bạch Thu, Bạch Thu ngoan ngoãn, biết nghe lời hiểu chuyện, lại càng ngày càng tốt bụng.
Bạch Thu nói: “Con làm gì cũng phải dùng gia vị tương đối nhiều… Chỉ cần dì chịu cho gia vị thì ai nấu cũng ngon ạ.” Sau đó, cậu ngượng ngùng và thú nhận với Lan Quế Anh rằng cậu đã dùng một mưỡng canh mỡ heo để nấu.
Trong thôn không có nhiều thời điểm ăn thịt, cũng giống như Tết Nguyên Đán nếu như ăn thịt, làm một hũ mỡ ăn đến một hai tháng, không chịu nổi cậu dùng như thế.
Lan Quế Anh nói đậm chất người miền Bắc: “Này, không có sao, chờ lúc thu hoạch mùa vụ xong phát lương thực lại mua thêm dầu mỡ, nấu phải nhiều dầu mỡ mới ngon”.
Lan Quế Anh muốn giao việc nấu nướng cho Bạch Thu, nhưng lại ngượng ngùng, nghĩ sau này có cơ hội sẽ nói sau.
Hôm nay thấy Hạ Trường Phong ăn rất ngon, nhanh nhẹn, chưa từng thấy con trai bà ăn ngon như vậy, bỏ thêm dầu mỡ tính là gì!
Bạch Thu hỏi: "Còn mấy ngày nữa ạ?"
Lan Quế Anh trả lời: “Đêm nay đi, kho lương thực trên huyện gọi điện thoại, bọn họ buổi tối đưa xe ngựa tới sợ đêm đài lắm mộng.”Nhọc nhằn khổ sở một năm lương thực, rồi lại đưa đi phơi nắng. Mỗi ngày đều phải có người canh giữ.
Bạch Thu nói: "Ai đi vậy ạ?"
“Trường Phong đi.” Lan Quế Anh có chút tự hào khi nhắc tới đứa con trai thứ hai của mình, từ năm ngoái nó đã bắt đầu đi. Người trẻ tuổi chịu nổi dằn vặt, không phải vận chuyển nặng còn phải đối phó với những người trong quận, Hạ Kiến Quốc càng ngày càng lớn, Hạ Trường Phong ở nhà hữu dụng nhất.
Bạch Thu trong lòng hơi động, cậu oqr trong thôn căng bản không thể tiếp xúc với sách vở, muốn đi lên huyện tìm nếu có thể đi ra ngoài cùng anh ta thì tốt rồi.
Bạch Thu nói: “Con đi đưa chút nước cho chú Hạ.” Cân nhắc bọn họ làm việc làm cậu nấu khẩu vị có chút thiên về mặn vừa vặn có thể lấy cái cớ đi đưa nước cho bọn họ.
Lan Quế Anh lần này trở về mang nước cho bọn họ, nghe thấy Bạch Thu có ý muốn đi, liền nói: “Vậy cũng được.” Nói xong liền cầm lấy một cái phích nước, trong đó không phải nước nóng mà là ước lạnh nắp có thể được sử dụng làm cốc để uống, bình thường không uống chỉ cần đậy nó bằng nút gỗ!
Bạch Thu Bên đi đưa nước bên ngoài đã tối hẳn, dưới đất có mấy ngọn đèn nhưng trời vẫn tối!
Bạch Thu vừa xuống đất liền nghe thấy tiếng hoan hô.
Bạch Thu vội hỏi người bên cạnh có chuyện gì.
Trong bóng tối, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng một người, nói: "Thôn trưởng vừa rồi nói thu hoạch mùa thu xong, không cần đi làm nghỉ ngơi hai ngày." Mấy ngày nay việc làm quá nhiều cả người đều đau, giờ được nghỉ có thể được nằm trên giường khỏe một ngày.
Nói đến kỳ nghỉ, mọi người càng sôi nổi nói: "Này, chúng ta đi mời đội chiếu phim chiếu một bộ phim đi Thượng Ẩn rất hay."
"Ồ, tôi cũng muốn xem, trưởng thôn, chúng ta chiếu phim nhé?"
Nghe thấy giọng nói không vui của Hạ Kiến Quốc, ông nói: "Chiếu cái rắm, tiêu tiền của anh?"
Người bị khiển trách cũng không làm tức giận, tiếp tục cười nói: "Ừm, chúng ta đã thu hoạch mùa thu rồi. Thôn chúng ta làm nhanh nhất. Chúng ta năm nay nhất định sẽ tiến bộ."
Bạch Thu vội vàng đi tới, nói: “Chú Hạ.” Cậu gọi là Hạ Kiến Quốc, nhưng Hạ Trường Phong đến trước.
Hạ Trường Phong đang làm việc thì nghe thấy giọng nói của thanh niên triws thức nhỏ, vội vàng đi tới, thấy thanh niên trí thức rót một ly nước, anh không khách khí uống ừng ực, anh nghi ngờ không biết có phải cậu biết thuật đọc tâm hay không, biết anh đanng khát mà đưa đến, thật tốt.
Bên cạnh Hạ Kiến Quốc cũng gọi Hạ Trường Hải đến uống nước.
Lợi dụng trời tối, Bạch Thu gọi Hạ Trường Phong qua một bên nói: "Anh Trường Phong ơi, em muốn nói với anh chút chuyện."
Hạ Trường Phong trên mặt không tự chủ được nở nụ cười, thanh niên trí thức nhỏ nhà anh gọi anh kìa.
------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)
Nay lười 1 chương thoi nha:33
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.