Rõ ràng là của nàng.
Bó hoa hồng kia rõ ràng là Quý Vân Tiêu đưa cho nàng.
Không lẽ bởi vì nàng không cần mà Quý Vân Tiêu có thể đem bó hoa xinh đẹp này trao tay người khác sao?
Đại mỹ nhân xinh đẹp lạnh mặt, thoạt nhìn không dễ chọc.
Người phục vụ cách đó không xa bị hoảng sợ, nghe vậy vội vàng trả hoa lại.
Lâm Thiên Vi nhìn đóa hoa hồng đỏ kiều diễm kia ngơ ngẩn hai giây mới vươn tay qua lấy.Nhưng nàng duỗi tay đến một nửa liền dừng lại.
Cuối cùng Lâm Thiên Vi vẫn chọn thu tay về, cảm xúc đạm mạc::Nếu vị Quý tiểu thư kia đã đưa hoa cho cô rồi thì tôi không cần nữa."
Nàng giống như đang ghen.
Hình như có hơi rõ ràng?
Người phục vụ kia hoang mang rối loạn mà lắc đầu, đồng nghiệp ở kế bên cũng hỗ trợ giải thích: "Không không không, lúc ấy cô nói không muốn đóa hoa này thì Quý tiểu thư cũng không quan tâm nó nữa, chỉ ném nó qua bàn bên kia, chúng tôi nghĩ rằng thúc hoa hồng này vẫn còn khá xinh đẹp, cũng không thể ném nó vào thúng rác được nha? Vậy thì lãng phí lắm nên mới nhặt nó lên lại."
"Tình huống đại khái chính là như vậy, vị tiểu thư này cô không cần hiểu lầm."Người phục vụ đứng kế kia đem thúc hoa hồng tới trước, hỏi nhỏ: "Hoa này, hoa này cô còn cần sao?"
"Vốn dĩ không còn cần nữa." Lâm Thiên Vi duỗi tay tiếp nhận đóa hoa, ngữ khí lơ lỏng bình thường: "Nhưng bó hoa hồng đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-vo-truoc-cua-nu-chinh/2627498/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.