Lúc trên vách núi không chú ý, đi xuống Tiết Văn Hãn mới phát hiện tình cảnh Tô Nhật An nguy hiểm hơn hơn khi nhìn nhiều lắm.
Cái sọt bị trọng lượng đè ép tùy thời vỡ tan từng mảnh.
Tô Nhật An tư thế hạn chế, hai chân không mượn được lực, sức nặng toàn thân đều đặt trên hai cánh tay đeo sọt.
Thời gian lâu dần cánh tay cũng không còn sức lực.
Có thể chống đỡ tới bây giờ, hoàn toàn dựa vào nghị lực, còn tiếp tục như vậy, cho dù sọt không vỡ, sớm hay muộn cũng sẽ vì cánh tay thoát lực mà ngã xuống.
Nhìn thấy y như vậy, Tiết Văn Hãn trực tiếp đen mặt.
Trên vách núi nhiều người như vậy mà mẹ nó không ai được việc.
Còn chờ thang tới…… A, cho dù thang tới thì thế nào? Đừng nói tới cái cục đá lồi lổm không đặt thang được, cho dù đặt được, nhưng một cục đá đột nhiên lồi ra khỏi mặt núi tùy tiện một cái thang là có thể leo lên à, một đâu khác cái thang không tới thì sao?Ai dám kéo người lên?
Hoàn toàn là lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh Tô Nhật An.
Còn không bằng tìm mấy cộng dây thừng, thả vài người xuống, đem Tô Nhật An kéo lên.
“Sao ngươi lại xuống? Không phải bảo ngươi đừng xuống hay sao?!” Nhìn thấy Tiết Văn Hãn leo xuống, trong lòng Tô Nhật An ấm áp, có chút cao hứng, sau lại có chút buồn bực.
Tiết Văn Hãn tay không xuống dưới, không dây thừng không thang gỗ.
Nơi này là khe núi Tam Xóa, là địa phương nguy hiểm nhất Bạch Dương Câu, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-sung-phu-lang/220156/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.