“Đừng cởi, cứ mặc đi.” Tiết Văn Hãn mặt mày mang cười, ánh mắt nóng cháy.
Tô Nhật An vốn dĩ có chút không được tự nhiên, bị Tiết Văn Hãn nhìn như vậy, liền càng không được tự nhiên, đỏ mặt duỗi tay đẩy Tiết Văn Hãn ra, Tô Nhật An thấp giọng nói: “Quá quý.”
Tiết Văn Hãn cười một cái, bắt lấy cái tay y đẩy mình nhéo nhéo, mang theo ý cười hỏi, “Sợ nam nhân của ngươi nuôi không nổi ngươi?”
Tô Nhật An cúi thấp đầu, không nói chuyện, Tiết Văn Hãn cũng không đuổi theo hỏi, nhẹ nhàng vỗ vỗ ta y, nói: “Yên tâm đi, tiền cho ngươi mua một kiện quần áo vẫn phải có.”
“Quá quý.” Tô Nhật An không có phản bác Tiết Văn Hãn, lại nói một câu.
“Quý về sau liền kiếm trở về.” Tiết Văn Hãn lấy tiền từ trong túi đưa cho chủ tiệm, sau nhờ chủ tiệm đem y phục trước đó Tô Nhật An mặc gói lại, tự mình thay Tô Nhật An thắt mấy cái nút còn lại, lúc sau, Tiết Văn Hãn lại mua cho chính và Tô Đậu Tử mỗi người một bộ quần áo.
Sau đó cầm quần áo, nắm tay Tô Nhật An rời tiệm.
Từ tiệm quần áo đi ra, Tiết Văn Hãn lại kéo Tô Nhật An vào tửu lâu lớn nhất trấn trên.
Lúc đầu Tô Nhật An không biết ý đồ của Tiết Văn Hãn, liền ngoan ngoãn đi theo Tiết Văn Hãn, đi đến cửa tửu lầu, mắt thấy Tiết Văn Hãn liền phải đi vào, Tô Nhật An vội vàng kéo Tiết Văn Hãn một chút.
Bất quá y cũng không nói thẳng không đi vào, mà là uyển chuyển hỏi Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-sung-phu-lang/1122971/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.