Đậu Tử vào phòng bếp, lập tức chạy tới trước mặt Tô Nhật An đang thêm củi lửa bên bệ bếp, kích động giơ giơ lên cái túi trong tay, chớp chớp mắt, khoe ra: “A Mỗ, cha mua đồ ăn ngon cho chúng ta.”
Nói xong, nhanh chóng mở túi ra.
Nhìn thấy đường cùng bao điểm tâm bao trong giấy thấm dầu, đôi mắt đều cong mị lại.
Đầu chúi vào miệng túi, hận không thể chui vào trong.
Tô Nhật An nhìn thấy có chút muốn cười, lại chua xót, cuối cùng chỉ thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu còn cột băng vải của nó.
Tô Nhật An chua xót Tô Đậu Tử hoàn toàn không biết, nhanh chóng lấy một viên kẹo, lột vỏ, giơ tay đưa cho Tô Nhật An: “A Mỗ, cho người.”
“Ngươi ăn.” Tô Nhật An nói, lại cho thêm hai khúc củi vào bếp.
“Cha nói mua cho chúng ta, A Mỗ ăn trước, con mới ăn.” Nói, còn sợ Tô Nhật An không ăn, giơ giơ lên cái túi trong tay, đôi mắt cong cong: “Còn rất nhiều nha.” “A Mỗ ăn đi.” Y là người lớn, lại không thèm, ăn gì mà ăn.
Nói, lại phân phó Tô Đậu Tử: “Đi ra ngoài chơi đi.” Quá vướng.
Nó đứng nơi đó, y lấy củi lửa không được.
Tô Đậu Tử đứng cả buổi, thấy Tô Nhật An không phản ứng mình, có chút buồn bực nhìn Tô Nhật An một cái, hung hăng ném đường vào miệng mình, ôm cái túi của nó đi ra ngoài.
Ra cửa, nhìn thấy Tiết Văn Hãn đang dọn dẹp trong phòng để đồ, lập tức tố cáo Tô Nhật An: “Cha, A Mỗ không ăn.” Còn chê con phiền.
Ủy khuất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-sung-phu-lang/1122960/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.