"Cậu tỉnh...tỉnh rồi?" An Dương ho xong có chút ngượng ngùng dùng ngón trỏ sờ mặt.
"Cậu đói không? Có muốn ăn chút gì không, tôi có mua sữa và trái cây." An Dương đứng dậy lục lọi túi, "Cậu thích ăn quả gì? Nếu không có, tôi lại đi mua."
Ai ngờ, Cố Vân Thanh cười lạnh một tiếng, quay lưng về phía hắn, vẻ mặt không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét này của hắn.
Tay An Dương duỗi được một nửa nhất thời cứng nhắc.
Anh Hổ ở một bên khẽ thở dài, dáng vẻ này của Cố Vân Thanh sợ là lại chọc tức cậu chủ, Ngụy Trì tức giận sẽ lột sạch quần áo trên người cậu rồi dùng hành động để biểu đạt, anh Hổ biết rõ điểm này nên lặng lẽ lui ra ngoài.
Nhưng không ngờ cậu chủ chỉ ngượng ngùng thu tay về, giọng điệu vô cùng lo lắng hỏi: "Buổi sáng cậu vẫn chưa ăn gì hay là ăn một chút gì đi?"
Anh Hổ liền cảm thấy toàn thân nổi da gà vô cùng sợ hãi!
Thân thể Cố Vân Thanh lộ vẻ cứng nhắc, nhưng vẫn không xoay người lại chỉ lạnh lùng nói: "Cút đi."
An Dương bị cậu lạnh nhạt có chút ủy khuất, hắn khó chịu liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, dọa đến anh Hổ đi theo sau.
"Cậu...Cậu chủ?" Đi ra khỏi phòng bệnh, anh Hổ thăm dò gọi một tiếng.
"Hả?" An Dương nhìn anh Hổ.
"Không, không có gì, tôi chỉ là gọi một chút." Anh Hổ xua tay.
Ối giời ơi, vậy mà cậu chủ không tức giận, hôm nay hắn làm sao vậy, tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-di-nguoc-kich-ban/2901641/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.