Cố Vân Thanh đang định nằm xuống nhắm mắt lại thì đột nhiên thấy An Dương không hiểu sao rút tay về không tắt đèn nữa, ngược lại đưa tay về phía tủ đầu giường, sắc mặt cậu nhất thời trở nên khó coi.
Hắn muốn làm gì? Còn tưởng Ngụy Trì hôm nay sẽ buông tha cho cậu?
Cho nên rốt cuộc trong ngăn kéo là đồ chơi gì đây?
An Dương nghiêng người mò mẫm tủ đầu giường một lúc, thật vất vả mới tìm được cách mở ngăn kéo thứ ba ra, hắn nhìn vào bên trong rồi đột nhiên đóng lại.
Mẹ khiếp.
Mặc dù An Dương không xác định được thứ này cụ thể dùng để làm gì nhưng hắn dám khẳng định mấy thứ này có thể làm cho Cố Vân Thanh vốn mình đầy thương tích một tuần cũng không xuống giường được.
Hệ thống, cậu ra đây cho tôi!! Những thứ này tôi không biết dùng! Làm sao mà hoàn thành mệnh lệnh được!!
An Dương trong đầu gào thét.
Hệ thống rất tri kỷ đăng một bản giải thích rõ còn có một phần hoàng văn trong khung điện tử trong suốt.
......
Thật không ngờ cậu lại là một hệ thống như vậy!!!
Cố Vân Thanh đã như thế rồi! Cậu cũng nỡ đưa ra loại mệnh lệnh này!!
【Đây là nhiệm vụ cần thiết của tra công.】
Con mẹ nó! Ông đây hôm nay chính là muốn làm phản! Không làm!
An Dương với vẻ mặt phức tạp không đếm xỉa đến khung điện tử, bên tai lại truyền đến một giọng nói hơi run rẩy: "Rốt cuộc anh có làm hay không? Muốn làm thì nhanh lên."
An Dương quay sang nhìn cậu, trong mắt Cố Vân Thanh rõ ràng vô cùng khiếp sợ nhưng trên mặt vẫn cố chấp lạnh lùng.
Thật khiến người ta đau lòng!
"Không làm." An Dương mỉm cười, vươn tay tắt đèn xoay người nằm xuống.
Cố Vân Thanh ngây người trong bóng tối, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí nằm xuống.
Khung điện tử trước mặt An Dương phát ra cảnh báo màu đỏ chói mắt.
【Mệnh lệnh chi nhánh chưa hoàn thành, khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 90 điểm.】
An Dương trong lòng lườm một cái, khấu trừ đi, khấu trừ giá trị cặn bã không rõ nguyên do này dù sao cũng tốt hơn làm cặn bã.
【Cảnh báo! Nếu giá trị cặn bã bị khấu trừ đến 0 điểm thì...】
Mẹ nó, cậu im đi!
【Ờ...】
Chờ đã, cảm giác ủy khuất này là sao! Bảo cậu đừng nói cậu liền thực sự không nói nữa!!
Cũng may, hệ thống cũng không định quấy rầy An Dương cả đêm, cảnh báo sáng ba lần liền biến mất, An Dương nép mình ở mép giường lưu lại đủ không gian cho Cố Vân Thanh, cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.
Đương nhiên, An Dương an ổn tiến vào mộng đẹp cũng không phát hiện ở trong đêm tối khiến người ta khiếp sợ, khung điện tử lóe lên màu đỏ chói mắt lại nhảy ra trên không trung, trên đó hiện lên dòng chữ đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình.
【Nếu giá trị cặn bã bị khấu trừ đến 0 điểm, kí chủ An Dương sẽ bị xuất linh hồn ra khỏi cơ thể, nguyên chủ Ngụy Trì sẽ một lần nữa giành được quyền sử dụng cơ thể.】
An Dương bị động tĩnh bên cạnh đánh thức.
Sắc trời sáng sớm không quá sáng nhưng nhìn về phía chân trời xa xăm mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy mặt trời mọc. Trong không trung có một màu xanh đen không sáng không tối nhưng lại có thể khiến người ta thấy rõ mọi thứ trước mắt.
An Dương mơ màng tỉnh dậy, phát hiện Cố Vân Thanh đang nằm bên cạnh cuộn tròn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt, lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi và nói mê sảng khác, trên mặt còn có nước mắt.
Cậu ấy gặp ác mộng sao?
An Dương một tay chống người dậy, tay kia nắm lấy bả vai Cố Vân Thanh lay động: "Này! Cậu tỉnh lại đi!"
Sau khi lắc vài lần, Cố Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra khiến An Dương giật mình.
Cố Vân Thanh thở hổn hển, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt, vùi đầu vào trong gối, cuộn tròn người lại trong tư thế phòng vệ, An Dương nắm bả vai cậu phát hiện cậu đang run rẩy.
"Không sao, ác mộng mà thôi, đừng sợ." An Dương nhẹ nhàng an ủi.
"Buông tôi ra..." Cố Vân Thanh khàn giọng nói.
"Ồ." An Dương ngượng ngùng thu tay về.
Không ngờ Ngụy Trì thật sự buông tay, Cố Vân Thanh có chút khó tin ngước mắt nhìn hắn một cái, lại lần nữa nhắm mắt lại giống như là đang chợp mắt.
【Độ hảo cảm của mục tiêu công lược +20, mức độ hảo cảm trước mắt là -1770】
Âm thanh máy móc như Google vang lên trong đầu, An Dương nhất thời vui mừng nhảy nhót, ngay cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ: "Cậu ngủ tiếp đi."
An Dương xoay người xuống giường, rửa mặt thay quần áo xong còn tri kỷ kéo rèm giúp cậu, cuối cùng nhìn Cố Vân Thanh bằng ánh mắt trìu mến khác thường rồi mở cửa đi ra ngoài.
Không ngờ, anh Hổ lại canh giữ ở cửa.
Mẹ nó, quá tận tụy rồi, lúc này mới có mấy giờ chứ, nếu không phải anh Hổ là vệ sĩ bên người, hắn thật sự hoài nghi anh ta đang nghe lén!
An Dương chết lặng.
Chờ đã, anh ta sẽ không nghe lén chứ?! Không có đi!!
Anh Hổ cũng không ngờ hôm nay cậu chủ lại ra khỏi phòng sớm như vậy liền đơ ra một lúc.
"Hi?" An Dương lên tiếng chào.
"Chào cậu chủ!" Anh Hổ đỏ mặt.
Ôi trời, anh đỏ mặt cái gì chứ! Sợ quá!
"Sao hôm nay cậu chủ dậy sớm thế? Không phải hôm qua thiếu gia Ngụy Triệu đến tìm cậu sao?" Anh Hổ thắc mắc.
Fuck, lượng tin tức này có vẻ lớn, não hắn chuyển không tới, anh chờ đã!
Thật ra, lời anh Hổ nói cũng không có vấn đề, bởi vì nếu Ngụy Trì bị Ngụy Triệu chọc tức, anh ta trở về nhất định phải giày vò Cố Vân Thanh. Từ nhỏ, Ngụy Trì không thể ầm ĩ với Ngụy Triệu nhưng khi còn bé Ngụy Trì có thể tìm cha hắn an ủi mình mà hiện giờ chẳng qua chỉ là đổi đối tượng an ủi thành Cố Vân Thanh, cũng đổi kẹo thành tính dục để an ủi mình mà thôi.
An Dương dĩ nhiên là không biết chuyện này, còn tưởng anh Hồ hỏi hắn ngày hôm qua Ngụy Triệu tới tìm hắn là có chuyện gì: "Ồ, anh tôi nói ông cụ dặn tôi cuối tuần về nhà một chuyến."
Anh Hổ liền thay đổi sắc mặt: "Không phải là chuyện của Cố Vân Thanh bị biết rồi chứ."
An Dương hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề suy tư nói: "Cũng có thể đi?"
Cũng có thể??!!! Cậu chủ, cậu để ý một chút! Làm sao lại!! Bầu không khí này không phải là lúc để ngáp! Cậu có biết khả năng cậu chỉ còn một tuần để sống không?
Anh Hổ rất muốn lắc bả vai người thờ ơ trước mặt này điên cuồng hét lên.
Cái gì cũng không biết thật tốt.
Thật tốt!
Tuần sau, An Dương cũng đánh giá mình như vậy.
Cả hai đang mắt lớn trừng mắt nhỏ thì tiếng chuông êm tai chợt vang lên.
An Dương dừng lại: "Điện thoại của anh à?"
Anh Hổ lắc đầu: "Cậu chủ, chuông điện thoại của tôi là bên kia núi, bên kia biển có một bầy tinh ~ linh ~ xanh ~ bọn nó..."
"Ngừng!" An Dương kịp thời ngắt lời anh Hổ để tránh anh ta hát cả bài.
An Dương lấy điện thoại ra xem.
Vương Triêu Quang?
Ai nha?
An Dương hơi do dự nhưng vẫn bắt máy, liền nghe thấy một giọng cười: "Ngụy thiếu, sớm như vậy có làm phiền cậu không?"
"Không có." An Dương đoán chắc là bạn của Ngụy Trì.
"Tối nay ra ngoài chơi đi? Đã lâu tớ không gặp cậu rồi, đến Swan Bar nhé." Giọng Vương Triêu Quang khẩn cầu.
"Được." Dù sao cũng nhàn rỗi, An Dương nghĩ.
Điện thoại bên kia không ngờ sẽ được đáp ứng nhanh như vậy, cao hứng nói: "Ngụy thiếu dẫn theo vị kia nhà cậu đến nhé, nhiều người náo nhiệt."
Vị kia nhà hắn?
Cố Vân Thanh sao?
"Không biết cậu ấy có muốn đi hay không?" An Dương buồn rầu.
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ: "Chỉ cần Ngụy thiếu muốn, cậu ta nào dám không đi chứ, quyết định như vậy đi, buổi tối gặp."
Vừa cúp điện thoại, khung điện tử trong suốt liền nhảy ra trước mặt An Dương.
【Tuyên bố mệnh lệnh chi nhánh, dẫn Cố Vân Thanh đến Swan Bar, nếu kí chủ không hoàn thành mệnh lệnh sẽ bị khấu trừ 10 điểm giá trị cặn bã, giá trị cặn bã trước mắt là 90 điểm, hừ!】
Mẹ nó, tiếng hừ này là gì?! Hệ thống, cậu là hệ thống đấy! Cậu sờ lương tâm cậu mà nói! Tôi là một hệ thống cao lãnh!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]