Có câu tục ngữ nói rất hay, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. 
Đặt câu nói này lên người An Dương liền biến thành trong bát không bằng trong nồi, trong nồi không bằng ăn vụng. 
Khi An Dương tiến vào bếp lần thứ năm mươi bảy với lý do giám sát đầu bếp có nấu đồ ăn thanh đạm hay không, hắn đã nhìn thấy người cùng lý tưởng. 
Diệp Hàn đang ăn một miếng bánh mousse tinh xảo mà đầu bếp vừa mới làm xong, vẻ mặt đầy thỏa mãn. 
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy, phát ra ánh mắt anh hiểu mà. 
“Ngụy thiếu.” Diệp Hàn nuốt xuống miếng bánh ngọt mở miệng trước, kem dính trên miệng còn chưa liếm sạch. 
“Anh Diệp, anh cũng đến tế miếu Ngũ Tạng hả.” An Dương nhìn đĩa bánh ngọt trên tay anh ta, ảo não mình vậy mà đến muộn. 
“Giống nhau thôi, tôi vừa rồi còn thấy một miếng sâm rừng đen trong tủ lạnh.” Diệp Hàn cười tủm tỉm. 
Ánh mắt An Dương sáng lên, lặng lẽ mò mẫm trước cửa tủ lạnh. 
Diệp Hàn thấy mối nguy hiểm đã không còn, cầm matcha ngàn lớp giấu ở phía sau ngân nga rời đi. 
May mà Diệp Hàn còn có chút lương tâm, trong tủ lạnh thật sự còn một miếng sâm rừng đen, An Dương tìm đầu bếp xin một hộp giấy nhỏ đóng gói bánh rồi rời đi. 
An Dương cầm bánh ngọt đi tới trước cửa phòng Cố Vân Thanh gõ cửa, nghĩ thầm mấy ngày nay ăn thanh đạm cũng không biết cậu ấy có quen không. 
Ai ngờ hồi lâu cũng không thấy ai trả lời. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-di-nguoc-kich-ban/2901622/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.