“Tôi đưa em đi gặp Giang Kế Cầu, có được không?”
Một lời này như là mực đậm thấm trên giấy tuyên, đôi mắt Cố Vân Thanh bắt đầu sáng lên, kinh ngạc xen lẫn khó tin, bối rối kèm theo hoảng hốt lo sợ.
An Dương mỉm cười lại có chút miễn cưỡng, hắn ngồi dậy lấy điện thoại ra bấm gọi, tiếng bíp bíp chậm chạp mà kéo dài, sau đó vang lên giọng nói của Giang Kế Cầu từ bên trong truyền đến: “A lô?”
Thân thể Cố Vân Thanh run nhẹ, An Dương đặt điện thoại bên tai cậu: “Em nói chuyện cùng anh ta đi, tôi đi ra ngoài trước.”
Nói xong, An Dương đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh sáng bị chặn lại, trong phòng lờ mờ bóng tối che đi khuân mặt hắn làm cho người ta khó có thể nhìn rõ nét mặt.
Chỉ cần cậu vui vẻ là được, chỉ cần cậu không còn làm tổn thương đến chính mình nữa là được.
An Dương nắm chặt tay nắm cửa phòng bệnh đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thật lâu không buông ra.
Cô y tá hôm nay hơi bận, vừa mới đưa đi được một người gào tru tréo như heo bị chọc tiết sống chết không chịu tiêm, sau đó lại đến một nhóc con chạy tán loạn, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi một lúc, kết quả rẽ vào trong góc, cô lại bị kẹt lại.
Trong góc, người đàn ông dựa đầu vào tường, trên mặt viết không còn gì luyến tiếc.
Cô y tá âm thầm cố vũ cho sự chăm chỉ của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-di-nguoc-kich-ban/2901608/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.