Mọi thứ giống như từng vết nứt dày đặc như mạng nhện trên lớp băng mỏng, mặc dù lớp băng này vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nó mỏng đến mức không thể chịu được bất kỳ tác động nào. Lớp băng mỏng manh không chịu nổi, hơi ngoài ý muốn, vỡ vụn thành từng mảnh, ngay cả nắm chặt cũng không biết nên dùng sức từ đâu.
An Dương nhìn Cố Vân Thanh không thể tin nổi mở to hai mắt, đôi môi cậu run rẩy, khóe mắt đỏ hoe, nhìn hắn rồi quay người rời đi.
An Dương nghĩ có phải hắn lại làm sai rồi không?
Lần đầu là do hắn quyết định quá mức dứt khoát đẩy cậu đến bên người làm tổn thương cậu nhất trên đời.
Còn lần này thì sao? Lần này hắn sai ở đâu? Đây là do hắn quá mức do dự sao?
Cố Vân Thanh kinh ngạc, bất lực, suy sụp từng chút một, toàn bộ đều lọt vào mắt Hạ Yến Thuần.
Được rồi, cô đã hiểu, cô biết phải làm gì tiếp theo rồi.
Cố Vân Thanh không biết mình muốn đi đâu, cậu lảo đảo muốn gục xuống gào khóc, muốn tát cho mình một cái nhưng cuối cùng tất cả xúc động đều nghẹn ở trong cổ họng, biến thành nỗi tuyệt vọng.
Từ nhỏ, khi đối mặt với nỗi tuyệt vọng cậu đều chọn cách đè nén ở trong lòng. Lần này cũng vậy, nổi điên, chất vấn, la hét đều không có ích gì, vì sẽ chẳng có ai đau lòng cho cậu. Không có một ai, điều đó chỉ làm cho cậu thành một trò cười. Cậu còn có thể làm gì, còn có thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-di-nguoc-kich-ban/2901584/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.