Lần đầu, Cố Vân Thanh nhìn thấy An Dương, cậu đã nghĩ cứ mở cửa như thế này, đôi mắt mình có thể bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào hay không.
Trước đó, cậu kéo rèm cửa sổ thật chặt, ngăn không cho ánh sáng chiếu vào phòng, cậu không muốn bật đèn, không muốn ăn cơm, đói thì uống nước, đói quá thì uống dịch dinh dưỡng glucose, còn nếu đói đến mức đau dạ dày thì uống thuốc.
Ngày qua ngày, thật nhàm chán, Cố Vân Thanh nghĩ như vậy.
Cho nên, ngày đó lúc có người đến gõ cửa, cậu cho là gõ nhầm. Nhưng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, thế giới xa lạ bên ngoài đang vẫy tay liên tục với cậu, cậu gắng sức đứng dậy, run rẩy đi về phía cánh cửa.
Là ai vậy? Sẽ là ai đây? Quên đi, là ai cũng không còn quan trọng nữa.
Cố Vân Thanh mở cửa, bên ngoài ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt cậu, nhưng cũng không có quá chói như trong tưởng tượng, thay vào đó là một chút ấm áp. Người đàn ông đứng ngoài cửa cùng ánh sáng rực rỡ tràn vào trong mắt cậu.
Ánh nắng mặt trời giữa trưa mùa đông làm mờ đi các góc cạnh của người trước mặt tạo thành một gam màu vàng rất dễ chịu. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu tím, bên trong là một chiếc áo len cổ tròn màu nâu nhạt, chẳng những không cồng kềnh mà còn tôn lên dáng người thon dài thẳng tắp. Anh ta như tô điểm trong đôi mắt tăm tối của cậu, có một cảm xúc không thể hiểu nổi.
Anh ta trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tra-cong-di-nguoc-kich-ban/2901578/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.