Chương trước
Chương sau
“Anh cảm thấy mì sợi mà An Dương nấu có mùi vị giống hệt với Giang Kế Cầu nấu.”

Cố Vân Thanh trong mắt lóe lên, lập tức lạnh lùng nói: “Đừng nói đùa, Giang Kế Cầu không biết nấu ăn.”

“Hả?” Doãn Tầm kinh ngạc: “Lần trước hắn chăm sóc em không phải nấu cháo cho em sao?”

Cố Vân Thanh sửng sốt.

Trước đây cậu vẫn luôn tưởng rằng cháo kia là do Giang Kế Cầu mua từ bên ngoài đem về.

“Nhắc đến mới nhớ, trước đó anh đã cảm thấy kỳ lạ rồi, lúc ấy Giang Kế Cầu chăm sóc em hoàn toàn khác so với lúc trước, như là hai người vậy, ngay từ đầu không phải hắn ngay cả đến quán bar đón em cũng không chịu hay sao?” Duẫn Tầm cắn mì hờ hững nói.

Lời nói vô tình của Doãn Tầm tựa như một chút mực dày đặc rơi vào trong lòng Cố Vân Thanh giống như rơi vào giấy Tuyên Thành, từng vết từng vệt khuếch tán không thể khống chế.

Thật kỳ lạ.

Cố Vân Thanh vẫn luôn cho rằng là do Giang Kế Cầu bận rộn cho nên không có thời gian đến đón cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại, những sự ghẻ lạnh đó chỉ đơn giản là để hắn bắt cá hai tay tránh bị nghi ngờ.

Giang Kế Cầu là một người thông minh như vậy, hắn lo trước tính sau, giấu diếm được suốt năm tháng, nhưng mà tại sao khi sắp kết hôn với Hạ Yến Thuần, tính tình hắn lại đột nhiên thay đổi, không chỉ sống chung với mình, thậm chí còn đưa ra yêu cầu hẹn hò.

Nó giống như một sợi len, trông có vẻ lộn xộn, nhưng nếu bạn tìm thấy đầu sợi thì sợi len sẽ được cẩn thận gỡ ra từng chút một và bày ra trước mặt bạn.

“À, đúng rồi.” Doãn Tầm đột nhiên lại nói một câu trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Vân Thanh: “Vân Thanh, tuần sau đến ngày 29 âm lịch là có thể không cần đến quán bar.”

“Ừm, được.” Cố Vân Thanh đáp.

“Em ăn Tết ở đâu? Ba mẹ em đâu?” Doãn Tầm hỏi.

“Em…” Cố Vân Thanh vừa định nói chắc là em đi tìm An Dương, lại sững sờ.

Chờ đã, tại sao An Dương lại mời mình đến nhà hắn ăn Tết?

Chẳng lẽ hắn biết, mình không có chỗ nào để đi sao?

Nhưng làm sao hắn biết được.

Cố Vân Thanh nhớ tới trước đó, cậu rõ ràng đã nói dối cha mẹ mình ở thành phố khác.

“Vân Thanh, em không sao chứ?” Doãn Tầm kỳ quái đưa tay lắc lắc trước mắt Cố Vân Thanh: “Sao đột nhiên sắc mặt lại thay đổi rồi.”

“Em không sao.” Cố Vân Thanh lấy lại tinh thần lắc đầu.

An Dương tay trái cầm câu đối, tay phải cầm chữ Phúc, trong miệng ngậm băng dính, nhìn cha hắn từng tay không đoạt lấy dao sắc, dũng cảm bắt tên trộm, đang chật vật bò lên cầu thang xé câu đối của năm ngoái.

“Đến đây, đưa câu đối cho ta.” Cha An duỗi tay ra, An Dương liền đưa câu đối qua.

Mẹ An hét lên trong phòng: “An Dương, điện thoại của con đổ chuông.”

An Dương dùng tay trống lấy băng dính ra khỏi miệng: “Điện thoại của ai vậy mẹ?”

“Vân…Vân Thanh.” Mẹ An nhìn thoáng qua màn hình điện thoại hét lên một tiếng.

An Dương không nói hai lời, đặt đồ trên tay xuống, vội vàng đi vào nhà, để lại một mình cha An gào khóc trên cầu thang: “Con trai! Chờ đã! Dán xong cái này rồi đi! Không dán cũng được con mau đỡ cầu thang để cho ta xuống đã!”

“A lô? An Dương?” An Dương vừa nhận điện thoại, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói của Cố Vân Thanh.

“Ừm, cậu nghĩ xong chưa?” An Dương cười.

Đầu bên kia không hiểu sao lại trầm mặc một chút rồi mới hô một tiếng: “An Dương…”

“Hả? Sao vậy?” An Dương nhận ra giọng điệu của Cố Vân Thanh có chút không đúng: “Cậu không thoải mái sao? Cậu sao vậy? Bây giờ tôi qua chỗ cậu nhé?”

“Không có, tôi không sao.” Cố Vân Thanh vội vàng nói: “Vậy tuần sau làm phiền rồi.”

“Ừm! Đến lúc đó tôi đi đón cậu!!” An Dương nở nụ cười, ngay cả ngữ điệu cũng lên cao.

“Được.” Cố Vân Thanh đáp lại vài tiếng rồi cúp máy, cậu cầm điện thoại cụp mắt thở dài.



Không mở miệng hỏi được giống như là chân tướng được che giấu dưới lớp gạc mỏng manh, Cố Vân Thanh sợ mở ra sau này sẽ là máu me đầm đìa tổn thương.

Đêm giao thừa, nếu không ở nông thôn thì rất khó có thể cảm nhận được vị Tết đậm đà. Không khí đón năm mới dường như đã dần thay đổi trở thành một ngày nhất là ở thành phố. Một bữa cơm tất niên ngoài chờ mong sum vầy cùng nhau ra thì dường như đã không còn cảm giác tập tục, nhưng đĩa sủi cảo trên bàn kia lại được ví như nỗi nhớ mong vĩnh viễn không bao giờ thay đổi trong lòng mọi người vào mỗi đêm giao thừa trong ngàn năm qua.

Lúc trước, khi cha An và mẹ An nghe nói An Dương muốn dẫn bạn về nhà ăn Tết, bọn họ đã vô cùng kinh ngạc, tuy rằng từ nhỏ hắn đã tương đối tự lập có chủ kiến nhưng mà đây là ăn mừng năm mới, ý nghĩa đặt ở đó, An Dương chỉ nói một câu là bạn bè liền gọi người ta đến nhà ăn Tết?

Nhưng cha An và mẹ An cũng không phải là người cổ hủ, với lại bọn họ cũng rất tin tưởng An Dương không phải là một người xằng bậy.

Nhưng lúc hai người nhìn thấy Cố Vân Thanh vẫn sửng sốt một chút.

Sau khi Cố Vân Thanh vào nhà An Dương, cậu có vẻ rất ngượng ngùng và bất an, cậu xách túi quà mà mình đã chuẩn bị từ lâu đưa qua: “Làm, làm phiền rồi, cháu là bạn của An Dương ạ.”

Cha An và mẹ An nhìn nhau, mẹ An nói: “Con là người đã cứu An Dương lúc trước phải không?”

Cố Vân Thanh sửng sốt một chút: “Dạ…vâng.”

Mẹ An và cha An lại nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ rất là niềm nở: “Đến đây, ngồi đi, chao ôi, đến thì đến còn xách theo quà cáp làm gì, con có muốn uống trà hoa quế không? Con có ăn quýt không? Con có ăn kẹo không? Con có đói không? Ăn cơm tất niên lúc tám giờ, nếu con buồn chán thì tới đây xem ti vi này, điều khiển từ xa ở đây.”

Cố Vân Thanh có vẻ bị sự nhiệt tình này dọa sợ, chỉ biết liên tục nói lời cảm ơn.

An Dương dở khóc dở cười: “Cha mẹ, hai người đi làm việc của mình đi, có con chiêu đãi Vân Thanh là được rồi.”

“Ừm, ân nhân cứu mạng, phải chiêu đãi thật tốt biết chưa!” Mẹ An dặn dò vài câu, sau đó xoay người đi vào trong bếp, tiếp tục bận bịu làm cơm tất niên.

Cha An còn muốn mời Cố Vân Thanh uống trà nhưng đã bị mẹ An túm lấy lỗ tai xách vào trong bếp giúp đỡ.

Cố Vân Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoảng loạn ngồi xuống ghế sô pha.

“Đừng khẩn trương, cứ coi đây là nhà mình là được.” An Dương trấn an cậu.

“Ừm, chú dì thật tốt.” Cố Vân Thanh nhẹ giọng nói.

An Dương dường như còn muốn nói thêm, trong phòng bếp đột nhiên nhào ra một người.

Lương Kỳ còn chưa cởi tạp dề đã nhào tới: “Tiểu An Dương! ~ Em dẫn Vân Thanh về rồi hả!”

An Dương nhanh tay lẹ mắt kéo người qua, còn chưa nói gì, Lương Kỳ đã mở miệng trước: “Yên tâm đi, anh trai em không biết, chị cũng sẽ không nói cho cha mẹ, chờ em tự mình nói.”

Nói xong, Lương Kỳ xoay người muốn nhào về phía Vân Thanh: “Vân Thanh, còn nhớ chị không?”

“Chị Kỳ?” Cố Vân Thanh trợn tròn mắt.

“Ngoan lắm!!” Lương Kỳ nở nụ cười rạng rỡ ôm lấy Cố Vân Thanh, vừa xoa đầu vừa xoa mặt.

An Dương vội vàng kéo Lương Kỳ lại, ngăn cản cô tiếp tục tàn phá Cố Vân Thanh.

Cố Vân Thanh nhìn động tác thân mật của hai người, trầm mặc một lúc.

Đúng lúc, anh An cũng hoàn thành xong công việc trở về nhà, vừa vào cửa liền trông thấy hai người náo loạn, hắn không nhịn được cười nói: “Lại làm sao thế, hai người chưa lớn à!”

“Hừ, không náo loạn nữa, chị đi giúp mẹ làm cơm tất niên.” Lương Kỳ hất mái tóc dài của mình, xoay người đi vào trong bếp.

Anh An lúc này cũng chú ý tới Cố Vân Thanh, tuy rằng hắn cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn phong độ nhẹ nhàng đi tới nói: “Em là bạn của An Dương à? Xin chào, anh là anh trai nó.”

“Chào, chào anh.” Cố Vân Thanh vội vàng nói.

Anh An mỉm cười thân thiện, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.

An Dương thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Thanh: “Chị dâu tôi tương đối nhiệt tình, ừm, đúng, nhiệt tình, cậu đừng sợ.”

“Chị dâu?” Cố Vân Thanh sửng sốt.

“Đúng vậy, không thì sao?” An Dương thắc mắc.

“Không, không có gì.” Ánh mắt Cố Vân Thanh khẽ động.

Mà cùng lúc đó, Lương Kỳ thu hết phản ứng của Cố Vân Thanh vào đáy mắt rồi trốn ở phía sau cửa phòng bếp cười trộm hề hề.



Bữa cơm tất niên thịnh soạn nhanh chóng được bày lên trên bàn, tuy chỉ có vài người nhưng rất náo nhiệt, hài hòa và tốt đẹp. Mẹ An vẫn luôn trêu hỏi Lương Kỳ lúc nào cùng anh An sinh em bé, Lương Kỳ khoác lác da mặt mình dày hơn tường thành cũng nhịn không được đỏ mặt.

Cha An vừa uống rượu là nói rất nhiều bla bla kể về những chiến công vang dội của ông lúc còn trẻ, khi làm cảnh sát, thậm chí còn kể năm đó ông đã theo đuổi mẹ An như thế nào. Mẹ An trách móc ba An đừng nói cái này, sau đó vừa gắp thức ăn cho Cố Vân Thanh vừa nói đứa nhỏ này thật xinh đẹp, thật ngoan, ăn nhiều một chút.

Anh An cười nói: “Mẹ có thể khen câu khác không? Con trai sao có thể khen xinh đẹp?”

Mẹ An khóc lóc om sòm nói: “Ta mặc kệ, ta nói là lời thật lòng.”

Cố Vân Thanh nhẹ giọng nói: “Cô cũng rất xinh đẹp ạ.”

Mẹ An hai mắt sáng lên, gắp thức ăn cho Cố Vân Thanh, còn toàn là đầy thịt, Cố Vân Thanh bối rối vừa bưng bát nhận lấy, vừa nói cám ơn.

Toàn bộ quá trình An Dương vẫn luôn chú ý tới Cố Vân Thanh, nhìn thấy cậu lúc đầu còn có chút gò bó cùng bất an, nhưng bây giờ trông cậu vui vẻ từ tận đáy lòng, khuôn mặt hắn mang theo nụ cười ngay cả mình cũng không dễ nhận ra.

Ừm, có vẻ như không có vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu.

An Dương hài lòng gật đầu.

Bữa cơm tất niên kết thúc, An Dương và anh An cùng nhau thu dọn bàn ăn và bát đũa, cha An và mẹ An bật ti vi xem Vãn Xuân vui vẻ, Cố Vân Thanh và Lương Kỳ ở ban công vừa trò chuyện vừa xem pháo hoa bắn rực rỡ trên bầu trời đêm.

Trong nháy mắt, đêm đã khuya, cha An và mẹ An không thức đêm được, xem được một nửa chương trình Vãn Xuân thì đi nghỉ ngơi, bốn người trẻ tuổi haha hôhô ầm ĩ một lúc, cũng từng người đi rửa mặt.

An Dương vừa mới tắm xong, đang từ phòng tắm đi ra đã bị Lương Kỳ lén lút lôi kéo vào phòng bếp.

“Sao vậy?” An Dương biết Lương Kỳ nhất định là có ý đồ xấu, vẻ mặt cảnh giác.

“Đến đây, uống đi.” Lương Kỳ cầm một chén chất lỏng không rõ muốn trút cho An Dương.

“Chờ đã, đây là cái gì?” An Dương sợ hãi.

“Rượu.” Lương Tề cười tủm tỉm.

“Em sắp đi ngủ rồi, uống rượu làm gì?” An Dương trợn mắt há hốc mồm.

“Chị hỏi em,” Lương Kỳ tỏ vẻ gỗ mục không đỡ được bùn nhão nói: “Nhà của cha mẹ, có mấy phòng?”

“Ba phòng, một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ cho khách.” An Dương kỳ quái.

“Cha mẹ một phòng, chị và anh trai em một phòng, vậy em cùng phòng với ai?” Lương Kỳ hỏi.

“Vân Thanh…” An Dương tỏ vẻ chúng ta đối thoại có ý nghĩa chút đi.

“Ngủ được không?” Lương Kỳ liếc mắt một cái.

Chết tiệt!

An Dương đột nhiên phản ứng lại, che mặt: “Không…Không ngủ được.”

“Đúng không, cho nên, uống đi.” Lương Kỳ lại muốn trút cho hắn.

“Chờ đã, chuyện này có liên quan gì đến việc uống rượu hay không.” An Dương đẩy chén đi.

Lương Kỳ trợn mắt: “Tửu lượng của em không tốt, nhưng mà đây là loại rượu tốt, uống say rồi có phải là ngủ được rồi không?”

“Đúng nha.”

“Cho nên,” Lương Kỳ tổng kết: “Không ngủ được, uống rượu, uống say, say rồi liền ngủ ngon, đã hiểu chưa?”

……

An Dương biểu thị mình vậy mà không thể phản bác được? Nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, vấn đề rất lớn!

Lương Kỳ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đè người lại trút rượu, An Dương bị sặc ho khan hai tiếng, sau đó chén rượu đã uống cạn.

“Chờ đã, đây là rượu…” An Dương còn chưa nói xong liền phịch một tiếng ngã xuống đất.

“Đúng, rượu trắng.” Lương Kỳ cười tủm tỉm, sau đó ra khỏi phòng bếp hét lên: “Vân Thanh ~ Vân Thanh! An Dương uống say rồi, em giúp chị chăm sóc hắn nhé.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.