Khi đó thậm chí nàng còn không có tiền thuốc men, lần đó khám vội cũng là tiền Phó Chi Đào trả giúp nàng, đến giờ nàng vẫn chưa đem tiền trả lại hết, làm thêm, học hành, bảo bảo, khiến cho nàng căn bản không thở nổi, thân thể cũng mệt mỏi khó chịu, nhưng chỉ biết chịu đựng, nàng không lo hết được, bảo bảo còn chưa lớn. Nàng sao có thể vì chuyện này mà thay đổi với tên cặn bã Mạc Du Tâm kia chứ? lúc mình khốn khổ nhất cô ta ở đâu? lúc bảo bảo bệnh khóc nức nở cô ta ở đâu? Ngủ thôi, không thể vì tên cặn bã nhất thời là rơi vào bẫy, nàng không còn là người chưa rành thế sự nữa, cũng không ai có thể gạt được nàng, Tô Ngữ Băng tự nhủ với mình như vậy. Tô Ngữ Băng chỉ ngủ được 4 tiếng, hơn 7h sáng phải vội về ký túc, chăm bảo bảo một hồi, còn cho bảo bảo bú sữa, 9h hơn lại phải đến quán trà sữa làm thêm, tiền thuê ký túc và tiền học phí kỳ sau nàng còn chưa gom đủ, Tô Ngữ Băng nghĩ phải dành thời gian kiếm thêm chút tiền nữa. Sáng sớm Tô Ngữ Băng vội vàng quay về, cũng không ăn gì, hơn nữa không biết có phải nguyên nhân bán rượu đến 3h sáng không, lúc này có chút choáng váng, tuy phải vội đến quán trà sữa nhưng cũng may là ban ngày, so với đến quán bar cũng thoải mái hơn, dù sao ở quán bar bị người nhìn không ít, không cẩn thận còn bị lưu manh hoặc cồn đồ để mắt đến. Mấy ngày nay thân thể Tô Ngữ Băng thỉnh thoảng lại bị như vậy, nàng cho rằng mình thức đêm mất ngủ gây ra, không cần đến bệnh viện kiểm tra, nói đến vào bệnh viện kiểm tra thì sẽ mất một khoản tiền lớn, nàng và bảo bảo vốn không có nhiều tiền. Tô Ngữ Băng nhờ Phó Chi Đào các nàng chăm sóc bảo bảo dùm mình, rửa mặt một chút rồi lên xe buýt đến tiệm trà sữa làm việc. Lúc này Mạc Du Tâm đã tỉnh, hôm nay cô dự định tặng cho nhà trường một phần quà lớn, cho nên tâm tình khá tốt, sáng sớm gọi điện cho luật sư, bên kia vẫn còn đang lấy dữ liệu, mấy ngày nữa có là có thể kiện những người đó. Mạc Du Tâm định gọi điện cho Tây Ninh Tư Vấn, quyển sách trong đầu cô lại lóe lên, dừng một chỗ, có kinh nghiệm lần trước, Mạc Du Tâm cũng biết đại khái nữ chủ Tô Ngữ Băng lại xảy ra chuyện gì rồi. Nội dung trên sách viết, Tô Ngữ Băng vì làm việc quá nhiều cơ thể mệt nhọc không có thời gian nghỉ ngơi, ngủ khoongd dủ, hạ đường huyết, thậm chí còn suy dinh dưỡng, liền ngất xỉu trong quán trà sữa. Mạc Du Tâm suy nghĩ một chút, nếu quyển sách trong đầu cố ý cho mình xem trang này, vậy thì chuyện này chắc cũng mau xảy ra, cô vội vàng thay bộ đồ nhẹ nhàng, cầm di động liền ra ngoài. "Làm gì vậy Mạc Du Tâm? sao lại vội vàng như vậy?" Lý Tân Khiết từ trên giường mình ngồi dậy hỏi. "Không biết nữa, không nghe cô ta nói, chắc là bận việc gì đó, bà xem cô ta còn không thèm trang điểm đã đi rồi." Giang Thiển đáp. Mọi người trong ký túc lúc trước không hề để ý Mạc Du Tâm, đến giờ mới bắt đầu chú ý lại, tuy mọi người không nói, nhưng trên thực tế cũng không giống như trước mà bỏ mặc Mạc Du Tâm lại. Mạc Du Tâm ra ngoài bắt xe đến quán trà sữa mà Tô Ngữ Băng đang làm, lúc cô đến chỉ mới 9h30, trong quán cũng không có nhiều người, Tô Ngữ Băng còn đang bận rộn ở quầy bên kia pha chế cùng hai nhân viên khác. Mạc Du Tâm đến quầy gọi một ly sữa, cô cũng không thể đến khuyện Tô Ngữ Băng mau dừng việc còn làm nữa sẽ ngất xỉu, cho dù là ai cũng sẽ không tin, huống chi Tô Ngữ Băng còn hiểu lầm mình, thì càng không thể tin lời mình, đành phải tự mình cảnh giác nhưng kẻ có ý xấu mà thôi. Cứ vậy, Mạc Du Tâm gọi một lỹ sữa rồi ngồi chờ, Tô Ngữ Băng không bị gì là tốt rồi, nếu có chuyện thì cô sẽ giúp một tay, dù sao cô cũng không phải nguyên thân, nữ chủ và bảo bảo đã như vậy rồi, còn làm như không có chuyện gì, đi ôm ấp với năm sáu cái phú bà khác mộng giàu sang, cái này không giống việc người làm chút nào. Mạc Du Tâm lấy di động ra chơi, nhưng không dám xem di động nhiều, không còn việc gì làm liền quan sát Tô Ngữ Băng. Vóc người Tô Ngữ Băng thon thả, nhìn không tệ, eo nhỏ chân dài, khuôn mặt thanh tú, đúng là một Omega nổi bật, Tô Ngữ Băng chắc không trang điểm, Mạc Du Tâm từ xa nhìn cảm thấy khuôn mặt nàng hơi trắng, vành mắt hỏi đen. Mạc Du Tâm còn đang nhìn, sau một khắc liền đối mặt với Tô Ngữ Băng vừa quay đầu lại, lúc làm việc Tô Ngữ Băng cảm giác có người nhìn mình, nhưng mình cũng không có trang điểm, lúc làm việc còn bận rộn đến chật vật, vừa quay đầu thì thấy tên cặn bã Mạc Du Tâm đang nhìn mình. Sắc mặt Tô Ngữ Băng lạnh lẽo, trừng Mạc Du Tâm liếc mắt. Mạc Du Tâm nhìn lén người khác bị bắt tại trận, có chút xấu hổ cười cười, liền cầm ly sữa lên ý nói cô đến đây ăn sáng, nhưng hiển nhiên không có sức thuyết phục gì. Tô Ngữ Băng mặt lạnh mặc kệ Mạc Du Tâm, cô không biết tên cặn bã này làm sao mò đến được, mình đã nói rõ với cô ta rồi, bảo cô ta đừng có quấn lấy mình nữa, cũng không được đòi hỏi bảo bảo cái gì, Tô Ngữ Băng thực sự không tin Mạc Du Tâm chỉ trùng hợp đến đây thôi, dù sao Tây Ninh thị cũng lớn như vậy, sao có thể xảy ra chuyện trùng hợp được? cô mặc kệ Mạc Du Tâm, tên cặn bã này, mình cũng không cần để mắt đến cô ta làm gì. Mạc Du Tâm bị bắt gặp, cũng học đàng hoàng hơn, một mình ngồi đó ăn uống, cũng không dám nhìn Tô Ngữ Băng nữa. Đại khái gần 11h, người trong quán trà sữa dần nhiều lên, cũng không ít người ship hàng, tiểu ca ship hàng vội vàng đến lấy hàng, Tô Ngữ Băng cùng mấy nhân viên kia bận rộn không ngừng. Tô Ngữ Băng cảm thấy đầu hơi choáng, nhưng không dám dừng lại nghỉ ngơi, bên cạnh còn có hai nhân viên bận rộn không kém nàng, nàng cũng không dám dừng lại, chỉ cố gắng nhịn xuống cơn choáng đầu tiếp tục làm trà sữa trên tay, nhưng thoáng chốc nàng thấy ly trà sữa cũng thành bóng chồng, sau đó mí mắt nặng dần, ly trà sữa rơi xuống đất, chính nàng cũng ngã theo. Đột nhiên xảy ra chuyện, khiến tiểu ca ship hàng đứng chờ bên ngoài càng hoảng sợ, vội hô to: "mau giúp với, có người ngất xỉu." Đang lúc bên kia hỗn loạn, Mạc Du Tâm liền xông đến, ngay lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, thì đã bước qua quầy, đi vào đỡ Tô Ngữ Băng. Mạc Du Tâm ôm Tô Ngữ Băng vào ngực, nhẹ nhàng lắc lắc, "Ngữ Băng? Ngữ Băng?" Sắc mặt Tô Ngữ Băng tái nhợt, không có dấu hiệu thanh tỉnh, Mạc Du Tâm vội vàng bế người lên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho nên mấy nhân viên trong quán cũng không kịp phản ứng, có một nam nhân cản Mạc Du Tâm lại nói: "cô là ai? mau thả nhân viên chúng tôi xuống, chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện." Mạc Du Tâm vội vàng, liền giải thích: "tôi là bạn gái Tô Ngữ Băng, chúng tôi còn có một đứa con, mấy hôm nay cãi nhau, sáng nay tôi định đến nói xin lỗi, kết quả còn chưa kịp nói, Ngữ Băng đã ngất xỉu, tôi phải đưa người đến bệnh viện trước nếu không sẽ không kịp." Lúc rảnh rỗi Tô Ngữ Băng cũng không ngại nói với người khác mình có con, quản lý tiệm thấy vẻ mặt Mạc Du Tâm lo lắng không giống như giả vờ, hơn nữa người ta đã ngất xỉu rồi, đúng là có ảnh hưởng đến kinh doanh của quán, hắn còn phải mất tiền thuốc men, vậy không bằng để cô bạn này đưa cô ấy đi cho rồi. Không chờ chủ quán nói, Mạc Du Tâm đã bế người ra ngoài, đột nhiên bị choáng cũng không phải chuyện nhỏ, cấp cứu trễ sẽ dẫn đến nguy hiểm, Mạc Du Tâm không có thời gian giải thích với người khác, bế Tô Ngữ Băng ra ngoài vội vàng bắt xe. Nhưng mấy xe taxi thấy cô bế người, cũng không muốn dừng lại, có vài chiếc nhìn thất Mạc Du Tâm thậm chí còn quay đầu đi luôn, không thèm qua bên này. Mạc Du Tâm suy nghĩ, từ chỗ này đến bệnh viện phải đi qua ba bốn con phố khác, cô bế người đi như vậy thì không thể được rồi. Cô đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại chỗ cảnh sát giao thông cách đó không xa bên kia, trong mắt Mạc Du Tâm vui vẻ, bế Tô Ngữ Băng bước nhanh đến chỗ cảnh sát giao thông bên kia. Còn chưa đến trước mặt cảnh sát giao thông, Mạc Du Tâm đã vội vàng nói: "cảnh sát đồng chí, bạn gái tôi bị choáng ngất xỉu, tôi bắt xe không được, có thể giúp tôi đưa người đến bệnh viện được không, cảm ơn các anh, thực sự cảm ơn các anh." Cảnh sát giao thông nhìn người trong ngực Mạc Du Tâm, để lại một người chỉ huy giao thông, cảnh sát già hơn liền nói: "lên xe đi, hai chúng tôi đưa hai người đến bệnh viện, cứu người như cứu hỏa, đi mau thôi." "Cảm ơn các anh, đồng chí, các anh ở chi đội cảnh sát giao thông nào vậy?" Mạc Du Tâm hỏi, cô nghĩ, chờ xong rồi mình mang cẩm kỳ đến tặng, cẩm kỳ loại đồ này ở thể chế nước ngoài không hề dùng đến, nhưng các lãnh đạo trong thể chế này thích a, có thể cho người ta vinh dự, các vị cảnh sát giao thông người ta đã hảo tâm giúp đỡ, cô mang cẩm kỳ đến, như vậy cũng vinh dự cho mấy vị cảnh sát giao thông. "À, chúng tôi ở gần khu vực này, đường Hoài Viễn đội một." cảnh sát giả hơn nói. Vì tình huống khẩn cấp nên cảnh sát giao thông gắn thêm còi mở đường, như vậy xe đang giao thông trên đường nghe tiếng xe cảnh sát cũng biết mà tránh né, cũng để xe cảnh sát trong thời gian ngắn đến bệnh viện nhanh hơn. Mạc Du Tâm ôm Tô Ngữ Băng trong ngực, ấn huyệt nhân trung cũng không được, cũng may có xe cảnh sát chở đi, không đến 10 phút Mạc Du Tâm đã đến bệnh viện, 2 cảnh sát giao thông còn giúp đỡ đưa Tô Ngữ Băng đi cấp cứu, giúp xong còn làm thủ tục rồi mới đi khỏi. Mạc Du Tâm còn định cảm ơn người ta vài câu, nhưng lại lo lắng cho Tô Ngữ Băng không thể ra được, 2 cảnh sát cũng chỉ để cô chăm sóc tốt cho bệnh nhân. Vì không có thẻ bảo hiểm y tế, cũng không biết Tô Ngữ Băng có đóng bảo hiểm y tế không? Mạc Du Tâm vừa làm thủ tục nằm viện, đăng ký thẻ, chuyển vào trong 10,000 tệ, đến khi đó cần dùng thuốc gì, bác sĩ sẽ trừ tiền vào đó, đương nhiên nếu không có bảo hiểm y tế thì toàn bộ phí sẽ trừ vào trong đó, bên quỹ bảo hiểm y tế cũng sẽ không chi trả nếu người đó không nộp phí bảo hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]