Khi Hoàng Đế biết được chuyện Đông Phương Hạ Lãng chạy đến chỗ Tiêu Thu Nhiên để học chữ cùng y thì cũng đã là mấy ngày sau. Hoàng Đế cho triệu Trần lão tiên sinh đến hỏi chuyện, muốn nghe thử xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì 
"Bẩm Hoàng Thượng, thần không biết chuyện này, khi đến đã có hoàng tử Hạ quốc ở đó" 
Hoàng Đế im lặng lúc lâu mới lên tiếng 
"Không sao, ngươi đứng lên, trẫm cũng không trách tội ngươi, hoàng tử Hạ quốc học tập thế nào" 
Trần lão tiên sinh không biết nên nói gì cho đúng, nếu nói hoàng tử Hạ quốc thông minh hơn người, tinh thông văn thư thì chẳng khác nào đang không xem mặt mũi Hoàng Đế ra gì, còn nếu nói hoàng tử Hạ quốc tư chất tầm thường, học không thông được, thì nếu lan truyền đến Hạ quốc chẳng khác nào đang coi thường hoàng tử Hạ quốc, Trần lão tiên sinh thật sự khó lòng mà chu toàn được 
"Có gì ngươi cứ nói thẳng, trẫm sẽ không trách tội ngươi" 
Trần lão tiên sinh lúc này mới dám nói 
"Hoàng tử Hạ quốc tư chất quả thật rất tốt nhưng lại không có kiên nhẫn, so với học văn, thần nghĩ hoàng tử Hạ quốc vẫn là võ học tốt hơn" 
Hoàng Đế gật đầu sau đó hỏi đến Tiêu Thu Nhiên 
"Ngũ điện hạ so với lúc nhỏ vẫn không khác, chỉ là thân thể luôn bệnh, dù ngũ điện hạ cố gắng học tập nhưng so với các hoàng tử khác vẫn khó có thể theo kịp" 
Trần lão tiên sinh nói lời này trong lòng thầm tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-vuong-gia-bi-ghet-bo/3687999/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.