Cô bịch bịch bịch chạy lên lầu định đổi bộ quần áo. Bây giờ cô rất ít khi nấu cơm, ngẫu nhiên vào bếp cũng có một thân toàn khói dầu, lâu rồi làm cô lại không quen. Khúc Tiểu Tây chạy vào tắm một cái, mang theo cảm giác mùi hương sạch sẽ, cơ thể thoải mái bước ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Túc Bạch ngồi trên giường. Cô mỉm cười: "Sao anh cũng lên đây?" Túc Bạch duỗi tay, Khúc Tiểu Tây đi qua, đem tay mình đặt vào tay anh, Túc Bạch: "Đi, cùng nhau." Khúc Tiểu Tây: "Chờ một chút, tóc em chưa lau khô đâu." Túc Bạch nhận khăn lông xoa xoa, sau đó lại làm khô tóc cho cô. Mấy năm nay, tóc Khúc Tiểu Tây không để dài thêm. Thật ra như vậy lại tiện. Cô nhìn người trong gương: "Em có phải già rồi không?" Túc Bạch lắc đầu: "Không." Anh quay mặt cô qua: "Vẫn trẻ tuổi trước sau như một, vẫn đẹp như cũ." Trong nháy mắt anh không muốn xuống tầng nữa, anh nắm tay Khúc Tiểu Tây đi tới ban công, hai người nằm ở ghế lớn ngoài ban công, vợ chồng dựa vào nhau, Khúc Tiểu Tây dựa vào vai anh: "Túc Bạch, em hy vọng ngày này từ lâu lắm rồi." Túc Bạch nhẹ giọng cười, gật đầu: "Anh biết, ai mà không vậy đâu." Vợ chồng hai người rúc vào nhau, anh nói: "Hiện tại cuối cùng cũng đã qua." Ngần ấy năm, trong khả năng cho phép, bọn cô cũng làm rất nhiều. Có lẽ cùng rất nhiều người không thể so. Nhưng bọn cô đã bỏ ra một phần sức lực của mình, không thẹn với lương tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666600/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.