Khúc Tiểu Tây nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên cao nhìn xuống còn có thể thấy đám người đang rộn ràng nhốn nháo lên thuyền, cô lắc đầu, nói: "Hiện tại có chút loạn, hai người đều về phòng đi, chờ thuyền chạy lại nói."  Tiểu Đông: "Vậy được rồi."  Tiểu Bắc cũng nghe lời nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu niên, không bỏ được cháu ngoại trai đáng yêu.  Khúc Tiểu Tây: "Được rồi, đừng nghịch, đi về trước."  Tuy tàu chở khách mỗi tầng đều được quản lý nghiêm khắc như người ở tầng 1 không được lên tầng 2, người ở tầng 2 không được lên tầng 3, người ở tầng 3 không được lên tầng 4. Có quy định rõ ràng nhưng Khúc Tiểu Tây không dám mù quáng thả lỏng.  Tiểu Đông và Tiểu Bắc vẫn luôn nghe lời Khúc Tiểu Tây, mặc kệ lúc nào cũng vậy, cả hai luôn lấy ý kiến của cô làm trọng.  "Vậy được, bọn em đi về trước."  Hai người buông nhóc con, ra về.  Bánh trôi nhỏ hình như không nghĩ tới cậu mình chỉ mới ôm một chút, nâng lên cao một tẹo đã thả bé xuống. Khuôn mặt bụ bẫm toàn thịt có chút dại ra không tin được. Ngay sau đó bé con đã muốn khóc để đạt được mục đích - Bé còn được muốn nâng lên cao lúc nữa cơ.  Khúc Tiểu Tây chọc nhóc con, giọng điệu nghiêm khắc: "Nghịch ngợm khóc lóc liền đánh mông nhỏ của con."  Tuy bé con hoàn toàn không nghe hiểu mẹ đang nói gì nhưng trong cái đầu nho nhỏ đã hình thành ấn tượng, đây là giọng nói dịu dàng nhất cũng hung dữ nhất.  Ở nhà, Khúc Tiểu Tây đảm nhiệm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666598/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.