Hơn nữa, cảm mạo mà thôi, lại không phải rất nghiêm trọng, nơi nào muốn như vậy phức tạp?  Đúng là nghĩ như vậy, cho nên Khúc Tiểu Tây thực kiên định giữ chặt chăn, kiên quyết không chịu buông tay, không đi không đi, chính là không đi!  Túc Bạch muốn bắt lấy Tiểu Tây, tự nhiên là có sức lực, nhưng anh lại không dám dùng sức, sợ làm đau cô. Chỉ có thể ôn tồn khuyên: "Em bị cảm, không đi bệnh viện, sao khỏi được? Lại nói……"  Khúc Tiểu Tây che lại lỗ tai: "Không nghe, không nghe, rùa đen niệm kinh."  Túc Bạch: "……"  Túc Bạch đột nhiên liền động thủ, cù cô: "Xem Phật Sơn Vô Ảnh Thủ đây, cho em nói anh là rùa đen nè!"  Khúc Tiểu Tây cực sợ buồn, Túc Bạch vừa ra tay cô đã ngao một tiếng kêu ra.  Mẹ Vương đang khuấy sữa trong phòng bếp thiếu chút nữa đã đánh đổ cả ly sứ. Dì yên lặng quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi cười lắc lắc đầu.  Tiểu Đông và Tiểu Bắc nghe thấy tiếng đều lê giày ra khỏi phòng. Túc Bạch căn bản không đóng cửa nên hai đứa nhỏ lập tức có thể nhìn thấy bên trong. Anh Túc Bạch đang cù còn Tiểu Tây nhà bọn cậu lại giấu mình trong chăn né trái tránh phải như côn trùng mùa hè vậy.  Tiểu Đông & Tiểu Bắc: "……"  Túc Bạch bày ra một bộ dạng vô cùng hung ác: "Em còn dám hay không?"  Khúc Tiểu Tây xù lông kêu gào: "Rùa đen niệm kinh!"  Túc Bạch tiếp tục động thủ: "Anh thấy em đúng là chưa gặp quan tài chưa đổ lệ! Xem ma trảo đây!"  "Ngao ngao ngao a! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666588/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.