Hai người lại náo loạn chốc lát, Khúc Tiểu Tây cười lớn: "Ai ai ai, dừng một chút, anh vừa rồi trượtnhư vậy, trực tiếp nghiêng người một cái thật lợi hại."  Túc Bạch: "Anh dạy cho em."  Hai tròng mắt Khúc Tiểu Tây phát sáng: "Có thể chứ?"  Túc Bạch: "Đương nhiên, tới đây."  "Ai má ơi, đại ca à, anh nhẹ chút! Ừ, như thế!"  "Ngao ngao ngao!"  Túc Bạch yên lặng nhìn Khúc Tiểu Tây, mãi sau tự đáy lòng nói: "Anh còn chưa dùng sức, em có thể đừng kêu thảm như vậy không?"  Anh nhỏ giọng lại: "Không biết còn tưởng rằng anh làm gì đó với em đấy."  Khúc Tiểu Tây một bộ hung dữ lắm lắm nhưng lại mang theo vài phần muốn làm nũng: "Anh rốt cuộc muốn dạy em không thế? Như nào mà nhiều chuyện vầy? Chẳng lẽ còn có thể có người hiểu lầm anh?"  Túc Bạch: "Vậy cũng phải."  Anh tự giác biết mình vẫn rất quang minh lỗi lạc. Lại nói, mọi người cũng coi như hiểu biết nhau, không đến mức cảm thấy anh thế nào.  Túc Bạch: "Căn bản của em khá tốt, thân thể mềm dẻo, học võ sớm một chút nói không chừng còn đạt được thành tựu."  Khúc Tiểu Tây tò mò trợn to mắt hỏi: "Anh cảm thấy em có thể đạt được thành tựu gì?"  Túc Bạch: "Rất nhiều, rất rất nhiều."  Khúc Tiểu Tây lập tức hớn hở liền, Túc Bạch nói, rõ ràng không phải khen nhưng lại khiến người ta thích chí quá à. Rốt cuộc có cái gì so với ăn ngay nói thật khen càng làm người ta thoải mái đâu? Dĩ nhiên không có.  Khúc Tiểu Tây: "Đến đê, thầy Túc, tiếp tục!"  Khúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666575/chuong-476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.