Đoàn người Khúc Tiểu Tây đến nhà ga, Khúc Tiểu Tây thấp giọng nói: "Chúng ta đã đến đây một lần, cũng là tình cảnh vội vàng như thế này, vội vội vàng vàng rời khỏi. Không nghĩ đến vài năm sau vẫn như vậy." Nói đến chuyện này lại nhịn không được bật cười: "Khả năng chúng ta cùng Phụng Thiên thật không có duyên phận gì?"  "Em với Phụng Thiên có duyên phận hay không anh không biết, anh chỉ biết chúng ta có duyên phận là được." Túc Bạch nắm lấy vé xe nói: "Lên xe đi."  Chuyến xe này điểm đến không xa không gần, vừa lúc tới chỗ trung gian giữa Phụng Thiên với Thượng Hải.  Túc Bạch: "Chúng ta giữa chừng sẽ chuyển xe."  Khúc Tiểu Tây: "Vâng."  Lúc đến thật không cảm thấy khẩn trương chút nào, thậm chí còn có hơi chút nhẹ nhàng nhẽ. Thế mà lúc rời khỏi lại hoàn toàn khác biệt. Theo tiếng xe lửa thúc giục, hành Trình tới Phụng thiên của cô cũng đặt dấu chấm hết.  Dù có viên mãn hay không.  Giờ rốt cuộc cũng phải rời khỏi.  Khúc Tiểu Tây ngồi ở phía trước cửa sổ nhẹ giọng: "Em nghĩ về sau cơ hội trở về sẽ càng ít."  Túc Bạch nhìn không ra biểu tình của cô, chỉ nói: "Nếu em muốn về, còn có anh mà. Anh sẽ đi cùng em."  Khúc Tiểu Tây mỉm cười lắc đầu, cô nói: "Em nghĩ cha mẹ sẽ hiểu cho em."  Nơi đây bọn cô đã không còn gì vướng bận.  Ngay cả Khúc thị cũng đã chết, suy nghĩ kỹ càng mới thấy nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng có thể xuống tay với bà ta.  "Em rõ ràng chỉ về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666569/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.