"Câu chuyện này… thật đúng là hoàn chỉnh không có một tia sơ hở." Thẩm Hoài cảm khái: "Chắc do người chuyên nghiệp làm."  Khúc Tiểu Tây lay động cái ly sữa bò còn thừa không nhiều lắm của mình một chút, mỉm cười: "A?"  Túc Bạch nhìn ly sữa bò của cô hỏi: "Em không uống sao?"  Khúc Tiểu Tây gật đầu: "Không muốn uống nữa."  Túc Bạch: "Vậy đưa anh."  Không chê chút nào, một ngụm hết luôn.  Khúc Tiểu Tây cười nói: "Ăn no chưa anh?"  Túc Bạch gật đầu, anh thấy Khúc Tiểu Tây ăn không nhiều lắm, nói: "Anh chờ em."  Khúc Tiểu Tây ừ một tiếng, cô cắn trứng gà, nói: "Có đôi khi ấy à, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Gặp ma sớm một chút chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Ít nhất khi chưa tạo thành hậu quả quá lớn mà gặp phải mà còn có thể dừng cương trước bờ vực. Thế còn hơn sau khi hại người rồi mất đi tính mạng."  Thẩm Hoài: "Quả đúng như thế. Bây giờ bên ngoài ai cũng nói vậy. Cũng may còn có thể dừng cương trước bờ vực. Bằng không đến chết như thế nào cũng không biết. Có điều, kể cả chuyện đáng sợ như vậy nhưng vẫn có rất nhiều người tò mò qua xem. Cô phu nhân Bạch gia cũng mang vài người đi qua. Bên đội bảo an cũng cho người tới, tình hình cụ thể như thế nào còn chưa rõ."  Khúc Tiểu Tây: "Nếu chuyện đã xong thì dĩ nhiên không cần phải lo."  Khúc Tiểu Tây cuối cùng cũng ăn xong, cô buông chiếc đũa: "Tôi còn không ngu như vậy đâu."  Lời này tương đương với trực tiếp thừa nhận cùng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666566/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.