Cô nhìn nhìn: "Xung quanh mọi người đều đào, sau đó chúng ta mở cái mật thất này ra." "Được!" Bởi vì thấy được thành quả, mọi người đều rất nhiệt tình. Rất nhanh đã đào xong đất xung quanh, Túc Bạch: "Trực tiếp mở luôn đi." Theo tiếng ầm ầm vang lên, quả nhiên không bao lâu cửa mật thất đã mở ra, bên trong đen nhánh một mảnh. Một người trong đó đang chuẩn bị nhảy xuống xem. Khúc Tiểu Tây: "Chờ một chút." Cô lấy một cây que diêm bật lên, ném xuống, lửa nháy mắt tắt. Thấy thế cô lại nói: "Đợi một chút rồi hẵng đi vào, mật thất này bị đóng kín lâu như vậy chắc không còn nhiều dưỡng khí đâu. Nếu có người tùy tiện đi xuống tức là không muốn sống, dù sao cũng đã mở rồi, chờ một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian." Túc Bạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Khúc Tiểu Tây một cái, Khúc Tiểu Tây lại ném một cây que diêm vào, lửa lập tức tắt. Khúc Tiểu Tây cười nói: "Mọi người nghe qua chuyện trộm mộ chưa?" Mọi người động tác nhất trí chuyển sang nhìn cô. Vừa thấy gương mặt của cô lại yên lặng rời tầm mắt đi. Khúc Tiểu Tây hôm nay cực kỳ cực kỳ dọa người. Khúc Tiểu Tây: "Nghe nói những kẻ trộm mộ sau khi tiến vào hầm mộ đều phải bật một que lửa hoặc một ngọn nến. Nếu như ngọn nến tắt thì dù có tình huống nào đi nữa cũng phải lập tức rời khỏi. Đây là……" Khúc Tiểu Tây tùy ý nói vài câu giết thời gian. Mắt thấy mọi người nghe nghiêm túc, Khúc Tiểu Tây bật cười: "Con người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4666556/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.